Nhưng mọi người cũng biết, cái gọi là đệ tử Thích Ca cũng không phải cổ nhân hơn hai ngàn năm trước, chỉ là người hiện đại mà thôi.
“Trừ phi Thích Ca phục sinh, không thì chẳng có con người nào có thể chế phục được con rắn trắng kia.” Có người nói nhỏ.
Đương nhiên, thuyết pháp này của y cũng không phải đang nhắc đến yếu tố thần thoại, mà là đã kết hợp với một số ghi chép trong sử sách.
Tương truyền, khi Thích Ca còn trẻ, có thể ném voi, lực lớn vô cùng, vì vậy hậu thế mới có đủ loại truyền thuyết, cho đến khi được thần hóa.
Có thể ném một con voi xa mấy trăm thước, đó là sức mạnh lớn đến cỡ nào chứ?
“Nói cho cùng, vị Thiên Diệp này hơn phân nửa cũng chỉ là một dị nhân, xuất hiện trên đời sớm hơn chúng ta mà thôi.” Có người nói, đồng thời nhanh chóng hành động, chạy ra ngoài Bạch Xà Lĩnh.
Hết thảy đều phát sinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Mọi người không nghĩ đến, cái gọi là môn đồ Thích Ca cũng không phải là đối thủ của con rắn trắng.
Vèo vèo vèo...
Đám dị nhân đều đang chạy trốn, ai còn dám tiếp tục quan sát chứ. Thiên Diệp đến đã cung cấp cơ hội cho bọn họ chạy trốn hơn. Bây giờ không đi thì còn đợi lúc nào mới đi.
Thần giác của Sở Phong rất nhạy cảm, đã sớm phát hiện Thiên Diệp không địch lại. Hắn là người chạy trốn đầu tiên. Không cách nào chống lại, cũng không thể giúp được một tay, chỉ có thể chạy trốn, không thể chờ chết được.
“Ầm.”
Trong núi, Thiên Diệp lảo đảo rút lui, một lần nữa bị con rắn trắng phun ra ánh sáng màu bạc đánh trúng, cả người toàn máu, ánh sáng quanh thân cũng mờ đi.
Mỗi lần ông ta bị đánh đều văng xa mấy chục đến mấy trăm mét. Nếu đổi lại thành người khác, đã sớm trở thành bùn nhão, nhưng nhục thể của ông ta lại cực kỳ kiên cố.
“Căn cứ theo lời đồn, lực đạo Thích Ca vô cùng mạnh. Năng lực này của ngươi còn kém hơn ông ta rất nhiều.” Con rắn trắng lên tiếng, công kích càng thêm tàn nhẫn hơn.
Ầm ầm ầm.
Thiên Diệp không ngừng bị đánh bay, đâm vào giữa ngọn núi, nện vào vách đá, khó mà đối kháng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn ông ta sẽ chết.
“Ngươi đã thức tỉnh thần giác, hoàn toàn có thể tránh được đạn pháo lúc trước, vì sao lại ngoan cố chống chọi?” Thiên Diệp hỏi, sau đó phun ra một ngụm máu.
Ông ta lo lắng, bởi vì sau khi chân chính giao thủ, ông ta mới hiểu được con rắn trắng này khủng bố đến cỡ nào, không chỉ là sức mạnh, ngay cả tốc độ cũng vô cùng kinh người.
Ngoài ra, nó còn có thần giác, có thể tránh được nguy hiểm.
“Chỉ là muốn thử một chút, xem nhục thể của ta có thể chèo chống bao lâu trước vũ khí nóng.” Con rắn trắng đáp lại, giọng nói dễ nghe nhưng lại khiến cơ thể Thiên Diệp phát lạnh.
Con rắn trắng này nhất định sẽ có hành động lớn, vì thế nó mới mạo hiểm như vậy.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Thiên Diệp hỏi.
Con rắn trắng không để ý đến ông ta, bắt đầu phát lực, bò mạnh về phía trước, sát ý tràn ngập, toàn bộ núi Thái Hành Sơn đều rét lạnh.
“Trốn thôi.”
Đám dị nhân kêu to, liều mạng phóng về phía xa.
Con rắn trắng cũng không đuổi theo.
Kết cục của sự kiện lần này vô cùng thảm khốc. Bốn năm nghìn dị nhân cuối cùng chỉ còn một nghìn người là còn sống chạy ra ngoài.
Cuối cùng, tiếp tục có đạn bắn vào núi Thái Hành Sơn nhưng con rắn trắng đã sớm biến mất.
Thiên Diệp còn sống hay chết, không dị nhân nào nhìn thấy, cũng không ai thấy ông ta đi ra.
Sở Phong một đường phi nước đại, nhanh như điện chớp rời xa dãy núi đáng sợ. Ở nơi không người, hắn lặng lẽ thay quần áo, sau đó yên tĩnh trở về nhà.
“Rắn trắng xuất thế, khu vực này đã không còn an toàn.” Hắn suy nghĩ muốn rời đi.
Hoàng Ngưu đâu rồi? Không biết nó ra sao, trong lòng Sở Phong có chút lo lắng.
Bỗng dưng, hắn ngẩng đầu nhìn vào trong viện. Ở đó xuất hiện một người.
Sau khi Sở Phong trở về, trên đường rất cẩn thận, phong tỏa khí tức toàn thân, vận dụng thần giác bản năng, tin chắc rằng không có ai đuổi theo.
Người này là ai? Hắn ngừng thở, cẩn thận quan sát.
Bóng người kia quay lưng về phía Sở Phong, ăn mặc rất cổ quái, một bộ quần áo bằng vải cây đay, che kín toàn thân.
Đầu tiên, quái nhân cúi đầu với núi Thái Hành Sơn, sau đó ngồi xổm xuống đào đất, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Sắc mặt Sở Phong thay đổi. Đó là chỗ vườn hoa. Hắn mang ba hạt giống từ núi Côn Luân về chôn ở đó, sao có thể để dễ dàng để tên này chiếm tiện nghi được.
Hắn xông ra khỏi phòng, vận dụng Ngưu Ma Quyền, phát ra Phong Lôi Âm đánh về phía trước.
Ầm.
Thân ảnh kia phản ứng rất nhanh, quay người đánh ra một quyền, va chạm với quyền ấn của Sở Phong. Chỉ trong chốc lát, cát bay đá chạy, phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Sở Phong lắc lắc nắm tay, nhìn chằm chằm bóng người kia.
Quái nhân trợn tròn mắt, sau đó giật bộ quần áo vải đay xuống, lộ ra chân thân của mình, chính là Hoàng Ngưu.
“Tại sao anh không chết?” Hoàng Ngưu nhanh chóng viết một hàng chữ xuống đất, gương mặt giống như thấy quỷ.
Sở Phong nghiến răng. Con nghé chết tiệt này lại dám nguyền rủa hắn. Hắn rất muốn quay người đi mua mấy xiên thịt dê nướng hết hạn về ném cho nó ăn.
Hoàng Ngưu kêu bò bò vài tiếng, lại viết chữ xuống mặt đất, thông báo lại tình huống.
Con trâu đen không dám ra tay với con rắn trắng nhưng bản lĩnh chạy thoát thân có thể nói là nhất tuyệt. Nó đã mang theo Hoàng Ngưu lướt đi nhanh như điện chớp, một đường xông ra khỏi núi Thái Hành Sơn, thành công thoát đi.
Sau đó, con trâu đen nói cho Hoàng Ngưu biết, nếu không phải có nó làm vướng víu, con trâu đen nhất định đã phân cao thấp với con rắn trắng rồi.
Hoàng Ngưu bán tin bán nghi, lúc này mới nhờ nó đi cứu Sở Phong.
Con trâu đen thống khoái đồng ý, xoay người rời đi, quả thật là nghĩa khí ngút trời.
Sau đó không lâu, con trâu đen trở về, nói cho Hoàng Ngưu biết, nó đã đến trễ một bước, Sở Phong đã chết. Dưới cơn tức giận, nó đã đại chiến với con rắn trắng, đánh cho dãy núi tan thành bình địa, nhưng vẫn không thể giết chết con rắn trắng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ rút đi.
Nó bảo Hoàng Ngưu cố nén bi thương. Dù sao cũng chưa quen biết được bao lâu, cũng không cần phải lo lắng.
Sở Phong nghe xong trợn mắt há mồm, cuối cùng nhịn không được mắng: “Cái tên thần côn này, chỉ biết ba hoa khoác lác. Tại sao nó không chết đi, cái gì là đại chiến với rắn trắng. Từ đầu đến cuối chẳng thấy mặt nó đâu.”
Hoàng Ngưu nghe xong liền cứng họng.
Nó cảm thấy rất xấu hổ. Da mặt của con trâu đen còn dày hơn cả nó, cái gì cũng không làm, nhưng lại tranh công, biểu hiện phóng khoáng, hùng tráng.
“Gia môn bất hạnh đã sinh ra một tên cặn bã.” Nó viết mấy chữ xuống đất.
“Mày cũng chẳng ra gì, tự dưng trở về trộm hạt giống của tao, ngay cả khóc cũng không thèm khóc một tiếng.” Sở Phong trừng mắt với nó.
Hoàng Ngưu không phục. Nó đã hướng về núi Thái Hành Sơn lạy một lạy, xem như đưa tiễn hắn rồi.
“Đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa. Quả thông màu tím đâu, mau tranh thủ chia của đi.” Sở Phong nói thẳng, dò xét Hoàng Ngưu. Hắn biết Hoàng Ngưu và con trâu đen đã có thu hoạch to lớn.
“Không còn, đều vào bụng lão thần côn hết rồi.” Hoàng Ngưu viết chữ xong, quả quyết rút lui, cảnh giác nhìn Sở Phong.