Nhìn biểu hiện của nó, Sở Phong biết, con nghé này nhất định cất không ít hạt thông trên người, liền trực tiếp nhào đến tranh đoạt với nó.
Cuối cùng, Hoàng Ngưu đành thỏa hiệp, đồng ý chia của.
Cũng không phải nó hào phóng, mà bởi vì nó cảm thấy mình cũng không dùng được quá nhiều hạt thông như vậy.
Quả thông kia to bằng nắm đấm của người trưởng thành. Bên trong tổng cộng có hơn một trăm hai mươi hạt thông. Nó và con trâu đen tách ra tối thiểu cũng được một nửa.
Sau khi yên ổn thoát khỏi núi Thái Hành Sơn, con trâu đen như trâu gặm mẫu đơn, một ngụm nuốt sạch ba mươi hạt, nhai đi nhai lại trong miệng, cảm thấy ăn nhiều như vậy đã đủ rồi.
Sau đó, nó tìm chỗ ngủ, xem có thể tiến hóa được nữa hay không.
Còn Hoàng Ngưu thì chạy về, chuẩn bị mang ba hạt giống của núi Côn Luân đi.
“Mày không có nói cho con trâu đen kia biết chứ?” Sở Phong cảm thấy lo lắng. Nếu để cho tên thần côn này biết được, đoán chừng ba hạt giống sẽ không còn.
Không có khả năng nói cho lão thần côn kia biết. Hoàng Ngưu vỗ ngực, bảo hắn yên tâm.
Sau đó đến phần chia của. Trên người Hoàng Ngưu có tổng cộng ba mươi sáu hạt thông.
Hạt thông này to hơn bình thường, sung mãn mà óng ánh, ánh sáng màu tím lưu động.
Những hạt thông này rất trong suốt, giống như mã não màu tím, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta biết đây không phải vật phàm.
Mùi thơm đặc biệt tràn ngập, thấm vào ruột gan, khiến cho tinh thần người ta cảm thấy yên tĩnh.
“Sau khi tao ăn hết, có khi nào mọc ra cái đuôi hoặc hai cái sừng thú hay không?” Sở Phong do dự.
Hắn rất muốn thử, nhưng lại rất do dự.
Loại quả thần bí này ẩn chứa sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Một khi ăn vào có thể khiến cho người ta thay đổi kịch liệt, đồng thời có được năng lực phi phàm nào đó.
Hoàng Ngưu đứng bên cạnh gật đầu. Lần này nó rất chân thành thông báo cho Sở Phong biết, thật ra lựa chọn tốt nhất chính là phấn hoa mà không phải trái cây.
Sở Phong phát hiện, Hoàng Ngưu này nghiêm túc trước nay chưa từng có. Tình huống ít có như vậy, hắn không thể không hỏi thăm.
Hoàng Ngưu cũng không hiểu được nội tình bên trong nhưng ở chỗ của nó, có một số thánh địa bất hủ rất chú trọng điều này, yêu cầu đệ tử nhất định phải dùng phấn hoa để tiến hóa.
Về phần trái cây, cố gắng dùng càng ít càng tốt.
Nó đoán, cuối cùng khả năng sẽ có vấn đề xảy ra.
Đương nhiên, Hoàng Ngưu cũng bổ sung, cũng có những truyền thừa tuyệt đỉnh không có kiêng kỵ này, dường như có phương pháp hóa giải.
Sở Phong muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng Hoàng Ngưu có vẻ không muốn nói quá nhiều về thế giới đó.
Điều này khiến cho Sở Phong hơi khó xử. Hạt thông màu tím đang ở trước mắt, tuyệt đối là đồ tốt, nhưng hắn lại rất do dự, rốt cuộc có nên dùng hay không?
Rộp rộp.
Hoàng Ngưu đang ăn hạt thông, nhai nát cả vỏ. Nó một ngụm ăn hết năm hạt. Sau khi nuốt xuống, nó cẩn thận cảm nhận biến hóa trong cơ thể.
Sau khi Sở Phong phát hiện, cảm thấy mình bị lừa. Tại sao con nghé chết tiệt này lại không lo lắng chứ? Trực tiếp nuốt xuống năm hạt, cứ như vậy mà ăn.
“Ngưu Ma Vương.” Hắn kêu lên.
Hoàng Ngưu chóng mặt. Hạt thông này có tác dụng vô cùng lớn, khiến cho toàn thân nó bốc nhiệt, ánh mắt hơi mờ ảo.
Sở Phong nhìn thấy, cảm thấy vừa lúc có thể hỏi được sự thật. Con nghé này đang choáng váng đầu óc.
“Mày ăn như vậy, mày không cảm thấy lo lắng gì sao? Nếu xuất hiện vấn đề thì làm sao bây giờ?”
Cho dù phản ứng của Hoàng Ngưu hơi chậm, nhưng cũng vẫn ngạo nghễ. Nó viết chữ xuống mặt đất, nói cho Sở Phong biết, nó không giống bình thường. Không phải lông và sừng của nó đều là màu vàng sao?
“Nói lung tung cái gì thế?” Sở Phong muốn cho nó một bạt tai.
“Luôn có những sinh linh được trời xanh chiếu cố.” Hoàng Ngưu viết xuống một hàng chữ, sau đó ngậm miệng, cái gì cũng không nói.
Đến cuối cùng, nó tổng cộng nuốt mất mười hai hạt thông, rồi không tiếp tục nữa.
Trên thực tế, Hoàng Ngưu nuốt đến hạt thông thứ mười, nó đã cảm nhận được trong cơ thể mình chẳng có gì thay đổi. Dược hiệu thần bí còn chưa gia tăng.
Sở Phong do dự, rốt cuộc là có nên ăn hay không?
Đồng thời, hắn nghĩ đến, nếu con rắn trắng đồ thành, nhất định sẽ bắt đầu từ chỗ gần nhất, hắn nên rút lui bây giờ mới đúng.
“Không sao.” Hoàng Ngưu viết chữ, nói cho Sở Phong biết, con rắn trắng kia nói sẽ giữ lời, nói đồ thành thì chắc chắn không đồ trấn.
“Làm sao mày biết?”
Hoàng Ngưu nói thẳng là con trâu đen nói cho nó biết. Bằng không, cũng sẽ không để nó về lại trấn Thanh Dương.
Sở Phong cau mày. Có lẽ chỉ có vương trong dị thú mới hiểu rõ lẫn nhau. Nhưng như vậy cũng thật sự quá kinh khủng đi. Con rắn trắng thật sự muốn giết sạch hai thành thị sao?
“Chu Toàn có trốn được không?” Hắn vội hỏi rồi lập tức gọi điện thoại.
Điện thoại reo lên vài tiếng, sau đó được kết nối. Chu Toàn vẫn còn sống, đồng thời đã về đến huyện thành.
Nhưng gã đã bị thương. Khi nói chuyện với Sở Phong, giọng điệu của gã có vẻ giống như được giải thoát. Trải qua chuyện đáng sợ như vậy, cũng không để lại bóng ma gì trong lòng gã.
Sở Phong nghi hoặc, hỏi thăm mới biết hai sừng thú của Chu Toàn đã bị gãy mất. Một sừng là do tảng đá vạn cân đánh trúng, một sừng là do cơ thể con rắn trắng quẹt trúng.
Gã có thể còn sống cũng được xem là vận may rất lớn rồi.
“Làm tôi sợ muốn chết. Thế gian này lại có con rắn lớn đến như vậy, tôi không chạy loạn nữa đâu.” Chu Toàn cảm thấy may mắn, đồng thời còn có chút đắc ý. Rốt cuộc gã đã giải quyết được hai cái sừng thú trên đầu.
“Hãy mau rời khỏi huyện thành đi. Nói không chừng con rắn trắng sẽ bắt đầu tàn sát thành phố của cậu trước đấy.” Sở Phong khuyên.
“Tôi biết rồi.” Chu Toàn đang phát sầu. Gã nói với Sở Phong bên này không an toàn. Một nhà bọn họ đang chuẩn bị đào vong, muốn đến ở chỗ Sở Phong. Bởi vì gã tự mình trải qua chuyện núi Thái Hành Sơn, biết con rắn trắng muốn giết sạch người của hai thành, tế điện đám dị thú.
“Được rồi, cậu đến đi.” Sở Phong sảng khoái đồng ý.
Chu Toàn lái xe đến, nhanh đến nỗi chiếc xe muốn tan thành từng mảnh, dọc theo con đường rách nát, sợ sẽ gặp con rắn trắng đồ thành.
Quả nhiên, hai sừng thú của gã bị gãy mất, cả người có chút uể oải, suy sụp, bị thương không nhẹ, trên người có rất nhiều vết máu.
“Đây là cha mẹ của tôi.” Chu Toàn giới thiệu, đỡ hai ông bà từ trên xe xuống. Sắc mặt của hai ông bà trắng bệch. Bọn họ sợ con rắn trắng, đồng thời còn có tốc độ xe quá nhanh. Bọn họ đã nôn hết mấy lần trên đường.
“Chào bác trai, chào bác gái.” Sở Phong ân cần hỏi thăm.
Nhìn ra được hai ông bà rất yếu ớt, thật sự không còn tinh thần.
Đằng sau nhà Sở Phong còn có một trạch viện để không. Gia đình ở đó đã sớm dọn đi. Bây giờ là thời kỳ không cần khách sáo, hắn trực tiếp mở khóa, sắp xếp cho gia đình Chu Toàn vào ở.
Dù sao, bên trong nhà Sở Phong còn có một con nghé, có khả năng xuất hiện thêm một con trâu đen. Nếu không cẩn thận, sẽ hù cha mẹ Chu Toàn đến ngất mất. Tinh thần của hai người không được tốt, không nên bị dọa lần nữa.
“Thương thế của cậu không nhẹ, xương cốt đều bị gãy mất.” Sở Phong giật mình. Chu Toàn đúng là có thể chịu đựng được. Xương sườn của gã gãy mất hai cây, nhưng gã vẫn không rên một tiếng, không muốn nói cho cha mẹ gã biết.