Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 125: Chờ Mong (1)

Thánh Khư Chương 125: Chờ mong (1)

Sở Phong suy nghĩ một chút, đưa ra hai hạt thông màu tím óng ánh cho gã.

“Cái này...” Chu Toàn chấn kinh. Gã lập tức đoán ra được là cái gì.

“Cái gì cũng không cần nói, mau tranh thủ nuốt đi.” Sở Phong xoay người rời đi.

Khi hắn trở về, hắn phát hiện Hoàng Ngưu đã tỉnh, hai mắt bắn ra hai chùm sáng màu vàng kinh người, tản ra gợn sóng năng lượng vô cùng lớn.

“Kim Cương đâu? Đã đến núi Thái Hành Sơn rồi à? Tôi nhớ hắn ta.” Thực lực Hoàng Ngưu đã tăng lên rất nhiều. Người mà nó nghĩ đến đầu tiên lại là Kim Cương.

Ý gì đây? Sở Phong không hiểu.

Vẻ mặt Hoàng Ngưu có vẻ hơi tự hào. Nó muốn thử xem nó đánh bao nhiêu cú mới có thể đánh ngất Kim Cương.

Sở Phong im lặng. Chấp niệm sâu như vậy cũng quá không tử tế rồi. Vốn đánh lén người ta mà còn không đánh người ta ngất xỉu được, lại còn nhớ mãi không quên.

Hoàng Ngưu quả nhiên phi thường. Bề ngoài của nó không hề thay đổi, cũng không mọc vảy, lông vẫn giống như trước kia.

Đồng thời nó nói cho Sở Phong biết, cây thông này vốn không phải loại cây bình thường. Cây thông không sợ đông tuyết. Quả mà nó kết ra rất phi phàm.

Sở Phong cảm thấy một quả thông màu tím có thể kết ra nhiều hạt thông như vậy, đủ cho mấy người sử dụng. Một lần có thể tạo ra được nhiều cao thủ.

“Dưới tán cây phải chăng có loại đất kỳ lạ nào không?” Sở Phong rất quan tâm đến vấn đề này.

Hoàng Ngưu gật đầu, vẻ mặt tự tin nói cho Sở Phong biết, lần này tuyệt đối có thể giúp cho ba hạt giống ở núi Côn Luân mọc rễ nảy mầm.

“Tốt.”

Sở Phong vui mừng nói.

Sức mạnh Hoàng Ngưu tăng lên mười phần cũng nhờ có được loại đất phi thường này.

“Mau tranh thủ thời gian lấy ra đi.” Sở Phong thúc giục.

Tinh thần Hoàng Ngưu phấn chấn, lấy loại đất kia từ trong một bao vải to đeo trên người, cẩn thận đặt xuống bàn đá trong viện, lập tức thu hút ánh mắt của Sở Phong.

Quả nhiên phi thường.

Nó óng ánh trong suốt, không như loại đất bình thường mà giống như một khối ngọc thạch. Quan trọng nhất, nó to bằng nửa nắm đấm của người trưởng thành.

Trước đó, tuy Sở Phong đã từng có được một số loại đất kỳ lạ nhưng chỉ lớn bằng cái móng tay, hoàn toàn không thể so được với cục đất này, cách biệt quá xa.

Nhìn kỹ, nó giống như được rất nhiều hạt ngọc thạch đính lại với nhau, nhìn rất trong suốt.

Cục đất này có hai màu sắc, xanh nhạt và vàng tím quấn quanh cùng một chỗ, phát ra ánh sáng óng ánh, màu sắc đối ứng với quả thông màu tím và cây nhỏ xanh biếc.

“Loại đất kỳ lạ này mạnh hơn so với đất của dị thảo nhiều lắm.” Sở Phong tán thưởng.

Loại đất kỳ lạ có ánh nắng chiếu vào, hai loại màu sắc hiển thị rõ ràng, giống như ngọn lửa đang nhảy nhót.

Sở Phong giật mình, sau đó nụ cười càng thêm xán lạn.

Hoàng Ngưu nhếch miệng, cười ngây ngô không ngừng.

Bọn họ đều rất chờ mong, cảm thấy lần này có thể thành công.

“Không biết tình huống của ba hạt giống như thế nào nữa.”

Sở Phong ngồi xổm xuống, cẩn thận đào từng lớp đất ra. Lần trước, hắn đã chôn vào loại đất kỳ lạ của dị thảo để tẩm bổ cho hạt giống.

Chớp mắt đã qua nhiều ngày rồi.

“Hơi có chút thay đổi.”

Dưới lớp bùn đất ẩm ướt, hạt giống tương đối sung mãn lộ ra, vẫn chưa nảy mầm nhưng màu xanh trên hạt giống đã tăng thêm một phần, mang theo khí tức của sinh mệnh.

Nhưng chung quy vẫn không mọc rễ.

Hoàng Ngưu xích lại gần, cẩn thận quan sát.

“Trên thực tế, hạt giống này đã thay đổi rất nhiều rồi.” Sở Phong nói.

Khi phát hiện nó ở dưới chân núi Côn Luân, nó khô héo không ánh sáng, đồng thời còn có nếp nhăn rất nhiều.

Hiện tại, bề mặt của nó đã không còn nếp nhăn quá nhiều, lại còn có màu xanh mơn mởn lượn lờ, có một cảm giác khó nói rõ nhưng cũng xem như có sinh cơ.

Lớp vằn trên hạt giống rất đặc biệt, có vẻ rườm rà, màu xanh bên trong mang theo mấy phần thần bí.

Sở Phong một lần nữa đào đất. Nhưng khiến người ta thất vọng, hai hạt giống khác cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn âm u đầy tử khí như cũ.

Một hạt đen nhánh, hơi khô quắt, có chút biến dạng. Một hạt khác có màu nâu tím, tròn đẹp, giống như bị đè ép. Khi Sở Phong có được chúng, cả hai hạt giống đều thiếu sức sống như vậy.

Muốn hai hạt giống này nảy mầm, độ khó quá lớn.

“Mau chôn loại đất kỳ lạ kia lại một chỗ, cung cấp cho hạt giống thứ nhất dùng.” Sở Phong quyết định làm như vậy.

Hoàng Ngưu gật đầu, biểu hiện đồng ý.

Nhưng có chút phiền phức chính là, hạt giống nảy mầm phải cần thời gian.

Nhưng con rắn trắng ở núi Thái Hành lại khiến người ta kiêng kỵ.

Hoàng Ngưu biến mất. Nó đi tìm con trâu đen, muốn hỏi thăm khu vực này còn an toàn nữa hay không, bởi vì nó không muốn trong quá trình hạt giống sinh trưởng sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Nó đi nhanh, trở về cũng nhanh, nói cho Sở Phong biết trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.

Vương giữa dị thú hiểu rõ nhau nhất.

“Hy vọng sẽ sinh trưởng sớm một chút.” Hoàng Ngưu cũng rất chờ mong.

Bởi vì con trâu đen nói cho nó biết, không lâu nữa sẽ dẫn nó đến phía Tây, tiến về Hỏa Diệm Sơn, nó không còn thời gian nhiều nữa.

“Nó thật sự là Ngưu Ma Vương.” Sở Phong ngẩn người.

Hoàng Ngưu lắc đầu, nó không biết.

Cái gọi là Hỏa Diệm Sơn, chính là khu vực núi lửa tiếp giáp núi Côn Luân.

Hoàng Ngưu vẫn muốn đến Côn Luân, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Gốc cây nhỏ kia như thế nào?” Sở Phong hỏi. Cây nhỏ mọc trên núi Côn Luân vẫn để lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn.

“Lão thần côn cũng không nói rõ, chỉ nói cho tôi biết, ngày sau có thể mang tôi đến đó.” Hoàng Ngưu viết.

Sở Phong nhét hạt giống đã dần dần có màu xanh vào trong cục đất to bằng nắm đấm, sau đó bỏ vào trong một thùng gỗ.

Hắn cũng không lãng phí mấy cục đất to bằng móng tay trước đó, bỏ chúng vào thùng luôn cùng với một loại đất khác nữa. Nếu tình huống không ổn, hắn sẽ mang thùng gỗ đi.

Tưới nước xong, một người một trâu an vị ngay tại chỗ, trông mong nhìn qua, hận hạt giống không mọc rễ nảy mầm ngay lập tức.

Có thể tưởng tượng được bọn họ nôn nóng và khát vọng đến cỡ nào.

Cõi lòng Sở Phong tràn đầy hy vọng, vô cùng chờ mong, cũng chính vì sự ký thác này, hắn tạm thời không nuốt hạt quả thông.

Hắn cảm thấy, hạt giống dưới đất này có lẽ sẽ mang đến kinh ngạc rất lớn cho hắn.

Hoàng Ngưu như có hàng ngàn vết cào trong lòng, đi tới đi lui. Cứ cách một lát lại bước đến trước thùng gỗ quan sát, điều này khiến Sở Phong cũng nôn nóng theo.

Bỗng nhiên, điện thoại Sở Phong vang lên, là mẹ hắn gọi đến.

“Mẹ!’ Sở Phong nhấn nút nghe.

Bên kia điện thoại, mẹ của hắn lo đến phát khóc, rất nóng lòng hỏi hắn có còn ở trấn Thanh Dương hay không.

Hiện tại, bên ngoài sắp nổ tung, sôi trào khắp chốn. Bởi vì động tĩnh núi Thái Hành Sơn quá lớn, trong thời gian ngắn lan truyền khắp nơi.

Một con rắn dài mấy trăm mét, ngay cả tên lửa cũng không nổ chết được nó đã hoành hành núi Thái Hành Sơn, giết chết mấy nghìn dị nhân, chấn kinh khắp nơi trên thế giới.

Đây không còn là chuyện của một nước mà đã truyền khắp nhiều nước.

Có thể nói, ảnh hưởng của nó quá lớn. Đây là một sự kiện nghiêm trọng nhất từ lúc thiên địa biến dị đến nay.

Bình Luận (0)
Comment