Các nơi trên thế giới đều đang bàn tán về chuyện này.
“Mẹ, con không sao. Mẹ yên tâm đi, con sẽ đi tìm mọi người ngay.”
Sở Phong không ngừng trấn an, thậm chí còn nói dối có thiện ý. Ví dụ như nói cho mẹ hắn biết hắn đã sớm rời khỏi chỗ này, hiện đang ở trong nhà một người bạn học khác.
Một lúc lâu sau, hắn mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau đó, Sở Phong đọc qua các tin tức, quả nhiên bên ngoài đang sôi sùng sục. Chuyện này thực sự ảnh hưởng quá lớn.
Một số hình ảnh về con rắn trắng được lan truyền trên mạng. Thân rắn khổng lồ trực tiếp xoắn đứt ngọn núi, vượt qua tốc độ âm thanh, xé không mà đi, thực sự rúng động lòng người.
Cộng thêm lời kể lại của những dị nhân đích thân trải qua chuyện này, khiến cho khắp thế gian đều kinh ngạc.
Mọi người lo lắng, bởi vì rắn trắng xuất hiện bắt nguồn từ một truyền thuyết về núi Thái Hành Sơn.
Trong nước không thiếu những giai thoại như vậy. Thậm chí một số địa khu còn có truyền thuyết ly kỳ, đáng sợ hơn nữa. Chẳng lẽ những chỗ đó cũng ẩn giấu những sinh vật kỳ bí khác?
Nước ngoài cũng không thể bình yên. Bởi vì các nơi trên thế giới có không ít những truyền thuyết thần bí. Nếu cái nào cũng trở thành hiện thực, vậy thì sẽ dọa chết người.
Sở Phong xem thật lâu, cho đến khi mặt trời xuống núi, hắn mới đặt điện thoại xuống.
“Sở Phong, xảy ra chuyện lớn rồi, cứu mạng.”
Đúng lúc này, Chu Toàn hoảng sợ kêu to, xông vào tiểu viện Sở Phong ở.
Gương mặt gã tái nhợt, biểu hiện rất sợ hãi.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Sở Phong giật mình. Rõ ràng Chu Toàn đã gặp phải thứ gì đó, ánh mắt tán loạn, giống như bị dọa sợ.
Hoàng Ngưu vô cùng cảnh giác, nhảy lên đầu tường nhìn về phía núi Thái Hành Sơn. Nó hoài nghi có phải con rắn trắng kia xuất hiện hay không.
“Sấm sét giữa trời quang. Tin dữ.” Chu Toàn đứng tại chỗ la hét.
“Anh của cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?” Sở Phong biết Chu Toàn còn có một người anh, vẫn luôn ở bên ngoài. Bởi vì bây giờ có rất nhiều con đường bị đứt đoạn nên đến nay anh của gã vẫn còn chưa trở về.
“Không phải.” Chu Toàn lắc đầu. Gã run rẩy, chỉ thẳng vào người, nói: “Là tôi xảy ra chuyện.”
“Tình huống như thế nào vậy, tại sao lại thất thố như thế?” Sở Phong hoài nghi.
“Sừng thú của tôi lại dài ra.” Chu Toàn rên lên.
Cách đây không lâu, hai sừng thú của gã bị gãy. Gã cảm thấy giống như được giải thoát, trở lại bình thường.
Thế nhưng, sau khi gã nuốt hai hạt thông Sở Phong đưa, ngủ một giấc, gã phát hiện da đầu ngứa ngáy, cặp sừng bắt đầu sống lại, mọc ra một đoạn ngắn.
Sở Phong im lặng. Đây được coi là chuyện lớn gì chứ. Thậm chí hắn còn sớm đoán trước Chu Toàn chắc chắn sẽ khôi phục lại.
Hoàng Ngưu rất tức giận, còn tưởng rằng con rắn trắng đánh tới nữa chứ, suýt chút nữa đã quyết tử với Chu Toàn.
“Không phải chỉ có hai cái sừng thú thôi sao, chẳng có chuyện gì lớn.” Sở Phong vỗ vai Chu Toàn an ủi.
Chu Toàn lập tức rơi lệ đầy mặt, nói: “Không phải là cặp sừng. Nếu thật sự như vậy, tôi cũng sẽ không sốt ruột.”
“Các người nhìn đi, có thêm một cây nữa. Hiện tại là ba cây.” Gã giở tấm khăn trùm đầu, chỉ vào đỉnh đầu của mình.
Quả nhiên, ngoại trừ cặp sừng cũ mọc lại, chính giữa đỉnh đầu còn xuất hiện thêm một cái sừng mới, thẳng tắp, giống như bím tóc hướng lên trời.
“Tại sao lại mọc thêm một sừng nữa?” Sở Phong cũng bó tay.
Chu Toàn ngửa đầu, im lặng hỏi trời cao. Vốn cặp sừng đã khiến cho gã muốn phát điên. Ai có thể nghĩ đến bây giờ lại mọc thêm cái thứ ba.
Sở Phong hơi đồng tình. Nếu cái sừng thứ ba mọc như “điểm phẳng” thì thôi, nhưng bây giờ giống như bím tóc hướng lên trời, quá quái dị rồi.
Hoàng Ngưu toét miệng cười, còn bước lại gần sờ vào cái sừng thứ ba của Chu Toàn.
Chu Toàn tức giận muốn cắn cho con Hoàng Ngưu một cái. Đến lúc này rồi, con nghé vô sỉ này còn muốn chế giễu gã.
"Bò....ò...!"
Hoàng Ngưu khẽ kêu lên một tiếng, viết một hàng chữ xuống đất, nói đây là chuyện tốt, đồng thời nói cho gã biết, về sau gã nhất định sẽ có một chỗ cắm dùi trong gia tộc Ngưu thị.
“Mày cút đi.” Chu Toàn nghiến răng, đẩy cái móng trâu đang sờ đầu của mình ra, mang theo phẫn uất chạy về tòa trạch viện đằng sau.
Ban đêm, Sở Phong và Hoàng Ngưu ngồi trong sân, dường như ngắm trăng nhưng thật ra là đang ngó chừng cái thùng gỗ, hận kỳ tích không thể xuất hiện ngay lập tức.
“Có người.”
Đột nhiên Sở Phong cảnh giác.
Trên thực tế, Hoàng Ngưu đã phát hiện từ lâu. Bây giờ, thực lực của nó đã tăng lớn, trực giác càng thêm nhạy cảm.
“Mày mau trốn đi, không được bước ra.”
Sở Phong nói, đồng thời nhanh chóng sửa sang lại gian phòng và viện tử một lần, phòng ngừa có thứ gì đó không nên xuất hiện bại lộ.
Trăng sáng treo cao, ban đêm rất yên tĩnh.
Nhà của Sở Phong nằm ở phía Đông thị trấn, sát bên vườn trái cây. Ánh trăng chiếu xuống, nơi này vô cùng yên tĩnh.
Một cô gái dáng người thon dài đạp trên ánh trăng mà đến. Cô rất đẹp. Dưới ánh trăng như nước, trên người cô như có một tầng vầng sáng mông lung.
Lâm Nặc Y đến.
Lâm Nặc Y tới rồi, tóc dài bay bay, dưới ánh trăng thân hình cô như được bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, cô nhẹ cất bước ra ngoài viện.
“Nặc Y.”
Sở Phong nhanh chóng đứng dậy, cổng không có đóng, nhìn thấy hình bóng dưới trăng, hắn bước nhanh mấy bước tới.
Lâm Nặc Y gật đầu với hắn. Mặc dù ban ngày trải qua một trận đại chiến kinh tâm động phách, suýt nữa chết tại Bạch Xà Lĩnh, nhưng bây giờ cô rất bình thản.
Cô vừa nhìn Sở Phong vừa quan sát tất cả mọi thứ trong sân. Được ánh trăng điểm xuyết, cô càng xinh đẹp, thanh lệ hơn, có khí vận không nhiễm khói bụi nhân gian.
“Em không mời mà tới.” Cô nói, mặc dù khí chất lạnh lùng, nhưng không phải cô cố ý xa cách mà cô vẫn luôn như vậy.
“Anh vui mừng còn không hết nữa đó.” Sở Phong đưa cô vào trong sân.
“Đáng tiếc cha mẹ anh không ở đây. Trước đây, họ luôn nhắc đi nhắc lại muốn gặp em. Nếu họ biết em đến, nhất định họ sẽ vô cùng vui mừng.” Sở Phong cười, hắn dùng lời nói để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đó không phải lễ ra mắt phụ huynh, nhưng khi hắn nói như vậy, dường như chính là như vậy. Người mặt dày thì chẳng biết cái gì gọi là xấu hổ.
“Anh vẫn như thế, miệng không giống với lòng.” Lâm Nặc Y liếc hắn một cái, đi theo hắn vào phòng.
“Anh luôn luôn thẳng thắn, nhìn thấy em, trong lòng có gì đều nói ra hết.” Sở Phong nói vô cùng tự nhiên.
“Đây chính là chỗ ở của anh sao?” Lâm Nặc Y rất giỏi, biểu hiện ở rất nhiều phương diện, nhưng giờ cô lại có chút kinh ngạc.
Đây là nhà của Sở Phong, lần đầu tiên cô đến, thực sự có chút tò mò, chăm chú quan sát.
“Dè dặt chút đi!” Sở Phong nhắc nhở.
Lâm Nặc Y trừng hắn, không nói lời nào.
“Em là nữ thần, không thể tò mò như vậy, hỏng hết hình tượng của em đó.” Sở Phong nói.
“Trong phòng anh giấu cái gì phải không?” Lâm Nặc Y tự nhiên hào phóng, nhẹ nhàng xoay người, tiến vào phòng ngủ của hắn.
“Phòng ngủ của anh ngoài mỹ nữ còn giấu cái gì nữa.” Sở Phong cười, rất đường hoàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ đồng lòng người, rồi lại nhìn về phía cặp chân dài kia.
Kỳ thật hắn hơi chột dạ, đoản kiếm màu đen còn giấu dưới chăn, hắn không ngờ rằng, Lâm Nặc Y sẽ tham quan phòng, đi vào trong phòng ngủ của hắn.