Lúc ở Bạch Xà Lĩnh, hắn đã dùng thanh kiếm này giết Mục, chém bị thương Thiên Thần Cánh Bạc, giết không ít dị nhân, hắn do dự, có nên nói sự thật với cô hay không?
Nhưng hắn có chút lo lắng, sợ sẽ trở mặt thành thù.
Lâm Nặc Y luôn luôn lãnh diễm, bình thường nào có ai dám nhìn chằm chằm cô như vậy, cô vươn tay, dứt khoát đẩy mặt hắn ra.
Sau đó, cô đi ra khỏi phòng ngủ.
Sở Phong đi theo ra, sờ mặt mình, nói: “Mình bị trêu ghẹo ư!”
Lâm Nặc Y không để ý tới hắn, đi thẳng ra sân.
Ánh trăng chiếu xuống, ngay cạnh ngôi nhà này là vườn trái cây, mùi trái cây, mùi hoa tràn ngập, một mùi thơm ngọt.
Khí hậu đang giao mùa, cuối mùa thu không chỉ có quả chín mọng mà còn có hoa nở rộ. Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
“Nhà của anh rất an bình, sống ở đây tâm rất tĩnh.” Lâm Nặc Y nói.
Sở Phong đi tới, không cợt nhả nữa, hắn để cô ngồi trên một chiếc ghế mây, bưng đến một ly trà xanh, nói: “Nặc Y, em quá mệt rồi.”
Hắn nói rất thật tâm, chuyện xảy ra ban ngày, hắn đều thấy rõ, Sinh Vật Thiên Thần chiến đấu với một con rắn trắng lớn, dẫn đến tử thương vô số.
Mà lần này, Lâm Nặc Y phụ trách quản lý những người kia, dĩ nhiên vô cùng áp lực.
“Anh đọc tin tức, biết núi Thái Hành Sơn xảy ra chuyện gì đúng không?” Lâm Nặc Y hỏi.
“Đúng, anh rất lo lắng cho em.” Sở Phong gật đầu.
Bạch xà xuất thế không nằm trong dự liệu của mọi người, dùng đạn cũng không giết chết được nó. Ngay cả đệ tử Thích Ca chiến đấu với nó một trận cũng không biết sống chết thế nào, quá kinh khủng.
“Sao anh vẫn chưa rời đi? Nơi này quá nguy hiểm.” Lâm Nặc Y nhìn về phía hắn, hai mắt thâm thúy.
“Nhìn thấy em bình an, tôi mới rời đi.” Sở Phong nói ra.
Lâm Nặc Y yên lặng, nhìn chăm chú mặt hắn.
“Được, anh nói thật, ông chú hứa với cha mẹ anh sẽ dẫn anh đi cũng đến núi Thái Hành Sơn, ông ấy bảo anh ở đây chờ ông ấy.” Sở Phong bưng chén trà trên bàn đá đưa cho Lâm Nặc Y.
“Ông ấy bị thương, trốn đi dưỡng thương rồi, nếu không có gì trở ngại, bọn anh sẽ đi ngay thôi.” Sở Phong nói tiếp.
“Thật đúng là một ông chú thú vị.” Lâm Nặc Y vừa nói vừa cười, môi đỏ răng trắng, vô cùng sáng lạn.
Giờ phút này, dưới ánh trăng dìu dịu, khuôn mặt của cô càng trắng hơn, thậm chí tóc cũng phát sáng, vô cùng tuyệt mỹ.
Sở Phong che ngực, cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn không chớp mắt.
“Anh làm sao thế?”
“Em cười quá đẹp, đẹp đến sáng lạn, khiến anh không mở được mắt, phải cố sức mới mở to được, tim cũng đập nhanh hơn, phải lấy tay giữ lại.”
“Anh cứ nói hươu nói vượn đi.”
“Thật, anh có thể thề với trời, em biết đấy, anh luôn rất thẳng thắn.” Sở Phong thả tay xuống, nhưng ánh mắt không dời đi, hắn nhìn cô, nói: “Anh đã nói rồi, nếu em hay cười, không ai có thể ngăn được mị lực này, nó sẽ hạ gục tất thảy chỉ trong nháy mắt.”
Lâm Nặc Y rất bình tĩnh, nhìn về rừng quả ở phía xa, nơi đó được ánh trăng chiếu xuống, như được phủ một tầng lụa mỏng.
“Anh muốn có cuộc sống như thế nào” Cuối cùng, cô nhìn về phía Sở Phong, hỏi.
“Yên tĩnh, an bình, đương nhiên cũng không thể thiếu kích tình, thỉnh thoảng có chút bất ngờ và kích thích.” Sở Phong không cần suy nghĩ đáp.
Lâm Nặc Y bật cười, nhưng lần này cô không nhìn Sở Phong, tránh hắn lại nhìn cô chằm chằm.
“Không được, nụ cười khuynh thành như thế mà em cũng không dành cho anh, quá xa xỉ và lãng phí.” Sở Phong da mặt rất dày, đưa mặt đến, nhất định phải nhìn nhằm chằm.
Lâm Nặc Y nhìn về phía hắn, nói: “Cuộc sống mà anh muốn nghe có vẻ đơn giản, nhưng rất khó đạt được. Chỉ sợ thế gian này sắp không có nơi yên tĩnh nữa rồi.”
Sở Phong biết, lời nói của cô mang ẩn ý, trời đất dị biến, rất nhiều sinh vật đang tiến hóa, một số sinh vật khủng bố bắt đầu xuất hiện. Chuyện tương lai khó mà đoán trước được.
“Anh thích tranh giành không?” Lâm Nặc Y hỏi hắn.
“Không thích.” Sở Phong lắc đầu.
Lâm Nặc Y trầm mặc, nhìn về phía ngọn núi ở phía xa.
Sở Phong bổ sung, nói: “Ở cái thế đạo này, có lẽ không ai có quyền lựa chọn, tất cả đều buộc phải thay đổi.”
“Anh đến thành phố Thuận Thiên đi, nơi đó là thành lớn trung tâm của phương bắc, có lẽ có thể kéo dài cuộc sống an bình mà anh muốn một thời gian. Bên ngoài có một máy bay trực thăng, đêm nay anh đi luôn đi, nơi này không an toàn nữa.” Lâm Nặc Y nói.
“Em đến tiễn anh phải không?” Sở Phong lẳng lặng nhìn cô.
“Đúng, ban ngày em đã sắp xếp người của Sinh Vật Thiên Thần rút lui, tất cả nhân viên đã an toàn rút lui, còn một trực thăng trống có thể đưa anh đi.”
“Nặc Y!” Sở Phong duỗi tay, hắn muốn giữ chặt tay mềm của cô.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Nặc Y dứt khoát hất tay hắn ra, cô bình thản nhìn hắn, nói: “Là bạn bè, em mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.”
“Được.” Sở Phong ngượng ngùng buông tay xuống.
Bình tĩnh một chút, Sở Phong lại nói tiếp: “Nặc Y, anh biết em sợ anh xảy ra chuyện nên cố ý đến tiễn anh một đoạn đường. Nhưng ông chú tới đón anh cũng không đơn giản, em đi đi, anh và ông ấy sẽ đi sau.”
Sở Phong tiếp tục sắp xếp câu chữ, nói: “Em yên tâm, anh không lấy tính mạng của mình ra đùa đâu. Đợi đến khi em đến thành phố Thuận Thiên anh sẽ mở tiệc lớn đón em, lần sau anh rất muốn nhìn thấy nụ cười sáng lạn của em.”
Lâm Nặc Y nhìn hắn, không nói lời nào.
“Anh nói thật đấy. Anh sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa.” Sở Phong rất nghiêm túc nhìn Lâm Nặc Y.
Cuối cùng, Lâm Nặc Y nhẹ gật đầu.
“À! Nặc Y, nếu em gặp phải chuyện gì khó giải quyết, hãy nói với anh. Anh sẽ tìm người giúp em.” Sở Phong trịnh trọng nói.
Đêm trăng rất yên tĩnh, cũng hết sức yên ắng.
Sở Phong biết, Lâm Nặc Y hiểu sự biến hóa của thế giới này hơn so với hắn, bởi vì Sinh Vật Thiên Thần rất lớn, họ đã tiếp xúc với chuyện và vật ở phương diện này rất lâu rồi, hắn rất muốn học hỏi.
“Nặc Y, đến cùng chuyện gì đang xảy ra vậy?” hắn bước lên một bước hỏi, rốt cuộc thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy.
Hắn biết, có một số việc Lâm Nặc Y không thể nói, lần trước cô đã ám chỉ rồi.
Lâm Nặc Y nhẹ nhàng thở dài, đây là chuyện hết sức hiếm thấy.
“Thế giới này rất phức tạp, nó vẫn đang trong quá trình tiến hóa, thứ rất khủng bố sắp xuất hiện, đồng thời kỳ ngộ cũng đến. Sau khi trở về, em sẽ bố trí, chắc sẽ có rất nhiều cuộc chiến xảy ra.”
Sở Phong kinh sợ, tuy Lâm Nặc Y không nói cụ thể nhưng hắn cũng đoán được, sau này cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền toái.
“Sau khi trời đất dị biến, có một số thế lực như Bồ Đề Cơ Nhân, bọn họ làm những việc tương tự như Sinh Vật Thiên Thần, họ cử một số dị nhân, đi đến những nơi núi cao sông rộng, tìm kiếm linh căn.”
Sở Phong yên lặng nghe, không xen mồm vào.
“Cây nhỏ ở núi Thái Hành Sơn chỉ là một trong những phát hiện của bọn em mà thôi. Trên thực tế, thiên hạ có không ít ngọn núi nổi danh, có rất nhiều nơi còn nổi danh hơn núi Thái Hành Sơn, thần dị cũng nhiều hơn.”
Sở Phong biến sắc, không kìm được nói: “Ý của em là tất cả ngọn núi danh tiếng đó đều có thực vật thần bí, sẽ dẫn đến tranh giành?”
“Đúng vậy, có nhiều chỗ thần bí vượt khỏi tưởng tưởng của anh, có thể sẽ có cây thánh. Hơn nữa, có lẽ sẽ có vô số linh căn.” Lâm Nặc Y nói với hắn.