Sở Phong giật mình, vô số linh căn, có nghĩa là sẽ có rất nhiều cây nhỏ kỳ dị, chúng sẽ kết quả. Hắn biết chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào.
“Trời đất vẫn đang biến đổi, sẽ không thể lường trước được chuyện gì. Bất cứ một thế lực lớn nào, nếu muốn có chỗ đứng, chắc chắn phải chiếm được một ngọn núi nổi tiếng mới đuọc.” Lâm Nặc Y nói thẳng.
Cuộc chiến núi Thái Hành Sơn chỉ là mở màn, sóng lớn thực sự còn ở phía sau.
Chỉ núi Thái Hành Sơn thôi đã xuất hiện một con rắn trắng lớn, nơi khác sẽ thế nào chứ? Khó mà nói trước được.
“Núi Long Hổ, núi Phổ Đà, núi Võ Đang, núi Tung Sơn, núi Nga Mi, núi Chung Nam... những ngọn núi này là vùng giao tranh của những thế lực lớn.”
Lâm Nặc Y nói, trong lòng Sở Phong nổi lên sóng lớn.
“Mỗi nhà một ngọn núi nổi danh, chia đều ra không phải tốt hơn sao.” Sở Phong nói.
Lâm Nặc Y lắc đầu, nói: “Hiện nay, không ai chiếm được ngọn núi nào cả.”
“Khó khăn vậy à?”
“Những giống loài khác đã xuất thủ, chiều nay em mới nhận được tin tức. Núi Tung Sơn xuất hiện một số cây Bồ Đề Kim Cương phát sáng, có thể là Thánh Căn, Bồ Đề Cơ Nhân đã đi đến đó trước rồi, đêm nay sẽ hành động, kết quả thất bại ra về.” Lâm Nặc Y nói.
“Ai chiếm cứ?” trong lòng Sở Phong chấn động.
“Bị mấy con Vượn Thần chiếm được.” Lâm Nặc Y nói ra.
“Mấy con Vượn Thần mà lợi hại vậy sao?” Sở Phong biết, Bồ Đề Cơ Nhân có môn đồ Thích Ca, sâu không lường được, thế mà đêm nay họ lại đại bại ra về.
Không chỉ núi Thái Hành Sơn có cuộc chiến, nơi khác cũng có người động thủ.
Núi Tung Sơn, cũng không phải địa phương bình thường. Nơi đó có cổ tháp ngàn năm, hương hỏa cường thịnh, vô số miếu thờ.
“Có một con vượn già thủ đoạn thông thiên. Nay nó còn có thể tụng kinh, vô cùng lợi hại.” Lâm Nặc Y nói.
Những miếu thờ kia đang bị mấy con Vượn Thần chiếm cứ, chắc chắn sẽ có rất nhiều chủng loại dị thú vượn khỉ tụ hợp.
Sở Phong có thể tưởng tượng, núi Long Hổ, núi Phổ Đà, núi Võ Đang, núi Nga Mi, núi Không Động... sẽ xảy ra chuyện gì, chắc hẳn cũng có tranh giành kịch liệt.
Hiện tại, một tòa danh sơn đã bị loài khác chiếm cứ!
“Chuyện về môn đồ Thích Ca là thế nào vậy?” Sở Phong muốn biết, người trung niên kia vì sao lại lợi hại như thế.
“Hai mươi mốt năm trước, một đứa bé của Mục gia vô tình ăn phải một loại quả dại.” Lâm Nặc Y không nói môn đồ Thích Ca, mà nói đến một người Mục gia trong Sinh Vật Thiên Thân. Điều này khiến Sở Phong rất kinh ngạc.
“Sau đó, người đó phát sinh dị biến, vô cùng mạnh.” Lâm Nặc Y nhìn hắn, đôi mắt đẹp thâm thúy.
Hai mươi mốt năm trước, sao lại có quả dị biến, Sở Phong kinh nghi.
“Người đó chính là anh cả của Mục, nhiều năm qua rất ít xuất hiện.” Lâm Nặc Y nói xong cũng đứng dậy, đi ra khỏi sân.
Dưới ánh trăng, toàn thân cô phủ một tầng hào quang trắng noãn, thần thánh, mỹ lệ, da trắng sáng như tuyết, ngay cả sợi tóc cũng phát sáng.
Sở Phong nhìn bóng lưng hoàn mĩ của cô, ngơ ngẩn, Lâm Nặc Y cứ thế rời đi
“Cô ấy quá thông minh, chẳng lẽ cô ấy biết mình là ai?”
Dưới đêm trăng, Lâm Nặc Y rất xuất trần, toàn thân trong suốt, như được phủ một vầng sáng mông lung, cô đã đi xa, tụ hợp cùng một số người.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng phất tay, leo lên máy bay trực thăng, cứ thế rời đi.
Sở Phong xoay người, trở lại trong sân.
Vừa rồi hắn vui cười, phóng khoáng, chỉ là muốn che giấu thân phận của mình. Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Nặc Y quá thông minh, có lẽ cô đã biết từ lâu rồi.
Sở Phong khôi phục lại bình tĩnh, dáng vẻ ngả ngớn đã biến mất, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Những lời của Lâm Nặc Y cất giấu tin tức vô cùng giá trị, khiến hắn rất kích động
Hắn hỏi chuyện về môn đồ Thích Ca, Lâm Nặc Y cũng không đáp, ngược lại nói về anh trai của Mục.
"Hai mươi mốt năm trước. . ." Sở Phong cân nhắc.
Vì tiến thêm một bước xác định, hắn tìm kiếm trên máy truyền tin, lập tức xuất hiện rất nhiều bài báo tương quan, đều là tin tức đã đưa nhiều năm trước.
"Quả đúng là thế." Hắn gật đầu.
Thời đại hậu văn minh, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, từng xảy ra mấy lần biến cố thần bí, đối với người thường mà nói đến nay vẫn chưa giải thích được.
Hai mươi mốt năm trước, từng xảy ra một lần.
Lúc đó, từ trường không bình thường, nó làm các loại thông tin bị gián đoạn, kèm theo những dao động nhỏ. Hơn nữa còn là phạm vi toàn cầu, tổn thất kinh tế khó có thể đánh giá được.
Có một số nơi từng xuất hiện ánh sáng từ trường chói mắt, vô cùng sáng lạn.
Đó chỉ là những hiện tượng chiếm một phần nhỏ, rốt cục xảy ra biến cố quỷ dị gì, đến nay người bình thường vẫn không giải thích được.
"Vậy hẳn là một lần dị biến, ở thời kỳ đó, có lẽ có nơi cá biệt nào đó xuất hiện quả dị biến, nhưng chúng không thể so sánh với ngày nay được." Sở Phong tự nói.
Bây giờ mới chính là thời điểm dị biến mãnh liệt nhất.
Hai mươi mốt năm trước, có lẽ có dị nhân sinh ra, nhưng chắc chắn số lượng cực nhỏ.
Lâm Nặc Y nhắc tới khoảng thời gian đó, nói ra chuyện anh trai của Mục, giúp hắn vạch trần một mảng sương mù dày đặc. Bởi vậy hắn có thể đoán được rất nhiều chuyện.
Thân phận thực sự của môn đồ Thích ca Thiên Diệp đấu với bạch xà là một dị nhân.
Lâm Nặc Y nhắc tới anh trai của Mục, chính là gián tiếp trả lời vấn đề về môn đồ Thích Ca, bởi họ là dị nhân cùng một thời kỳ.
Đồng thời, cô cũng muốn cảnh báo phải cẩn thận anh trai của Mục sao?
Cũng bởi vậy, Sở Phong suy đoán, có thể cô đã biết hắn chính là Ngưu Thần Vương, người đã giết Mục.
Sáng sớm, phía đông mới ló ra một ánh ban mai đầu tiên, Hoàng Ngưu đã dậy, vèo một cái nó đã chạy ra sân, nhìn chằm chằm thùng gỗ, vẻ mặt khao khát.
Sở Phong cũng đi tới, Hoàng Ngưu còn chờ mong hơn so với hắn.
"Ùm bò ò."
Hoàng Ngưu tức giận, bởi vì trong thùng gỗ vẫn không thấy một mầm non nào. Điều này làm cho nó thất vọng và phẫn uất.
Một ngày, hai ngày. . .
Nháy mắt đã qua bốn ngày, bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như gần núi Thái Hành Sơn xuất hiện quân đội, các loại vũ khí nóng đáng sợ được vận chuyển tới.
Rất rõ ràng, đó là chuẩn bị đối phó với bạch xà.
Nhưng con rắn lớn vẫn không xuất hiện, nghe nói nó đã vào trong thung lũng, men theo mạch nước ngầm rời đi, điều này khiến mọi người lo lắng.
Nếu nó xuất hiện một lần nữa, có lẽ sẽ là máu chảy thành sông.
Mấy ngày qua, các báo trên internet đưa tin rất cặn kẽ về núi Thái Hành Sơn, có rất nhiều thông tin bị lộ ra ngoài.
Ví dụ như Mục bị giết.
Đó là thành viên quan trọng của Sinh Vật Thiên Thần, người nhà họ Mục, đây không phải chuyện nhỏ.
Thậm chí, có hình ảnh mơ hồ được một dị nhân quay chụp lại, Ngưu Thần Vương một nhát kiếm chém rụng đầu Mục, lưu loát sạch sẽ.
Trải qua chiến dịch này, Ngưu Thần Vương được một số người biết đến.
Hắn dám giết Mục, còn dám đối chiến với Thiên Thần Cánh Bạc.
Hắn dùng cung tiễn bắn thủng đỉnh kim tự tháp xuyên qua thân thể của vị dị nhân kia, muốn không tạo ra oanh động không được.
"Đáng tiếc, hình ảnh hắn giương cung bắn Thiên Thần Cánh Bạc không được quay lại, theo hồi tưởng của những dị nhân tại đó, vô cùng chấn động."