Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo chỉ đến tham gia náo nhiệt, sẵn tiện tìm chút cơ duyên cho cháu gái." Lão đạo ho khan, gặp gỡ tiểu bối nhận ra mình, ít nhiều gì cũng có chút ngượng nghịu.
Tiểu Yêu Nữ chớp chớp mắt to, dáng vẻ ngoan ngoãn thục nữ. Cô ta chào hỏi công tử Bất Tử Tằm, Kỷ Trình, tuyệt đối không giống như phong cách thường ngày của cô ta.
"Lam Sơn đạo trưởng, ngài làm như vậy đúng là vượt qua dự tính của tôi." Hiển nhiên, công tử Bất Tử Tằm và Kỷ Trình đều có chút im lặng, lão đạo này có thân phận rất cao, vậy mà lại chạy đến nơi đây tranh bá với người trẻ tuổi, quá không biết xấu hổ.
Đa Bảo đạo trưởng có tên thật là Lam Sơn, da mặt tương đối dày nói: "Bần đạo đã phế bỏ, đi vào Côn Luân thì còn phải nhờ mấy vị tiểu hữu chăm sóc nhiều hơn."
"Đến lúc đó đạo trưởng đừng làm khó dễ chúng tôi là được." Công tử Bất Tử Tằm nói, trong lòng thầm khinh bỉ lão đạo không biết xấu hổ này, chắc chắn là ông ta đã khôi phục hơn phân nửa tu vi, muốn chạy tới nơi này khi dễ hậu bối, phong cách xưa nay không thay đổi.
Sở Phong ở phía xa nhìn chằm chằm, không có chú ý tới cái khác. Đạo hiệu của lão đạo này là Đa Bảo đạo trưởng, điều này khiến cho hắn có chút động tâm, mặc dù lão già này chưa từng hạ sát thủ với hắn nhưng đã từng lừa gạt hắn, hôm nay không có chạy, đánh lén ông ta trước rồi tính.
Sở Phong hạ quyết tâm, chuẩn bị xử lý lão đạo.
Sau đó, hắn chờ tới cơ hội, vô luận là công tử Bất Tử Tằm hay là Kỷ Trình của Khổng Tước tộc đều vô cùng kiêng kỵ Lam Sơn lão đạo, nhanh chóng kiếm cớ chạy trốn.
"Nhìn lão già này cũng không có gì đặc thù, có cái gì mà khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy?" Sở Phong nghi ngờ.
Cuối cùng, hắn khống chế chiếc thuyền bằng trúc xanh, lặng yên không tiếng động đi tới.
Đương nhiên, lần này hắn chuẩn bị sung túc, lợi dụng trận vực khống chế binh khí, chuẩn bị trăm binh tề phát, bảo đảm không thất thủ.
Xoẹt!
Sau một khắc, kiếm quang lập loè, Hoàng Kim Đại Chùy bay múa, vòng tay làm bằng Tinh Không Mẫu Kim trấn áp, đại kích chém thẳng. . .
Lão đạo rất mạnh mẽ nhưng cuối cùng vẫn bị trúng chiêu, bị Sở Phong dùng Hoàng Kim Đại Chùy đập mạnh lên cái ót, bị trúng tám chiêu liên tiếp. Điện quang xen lẫn, đầu đều bị điện giật đen, cố gắng trợn trắng mắt, cũng không có bất tỉnh.
Cuối cùng Sở Phong hung ác hơn, cố gắng đánh đập ông ta một trận, sau đó dụng sức cướp lấy một thanh trường kiếm rách nát trên lưng ông ta, quả quyết chạy trốn.
Lão đạo chết tiệt này quá tà dị, cũng quá kháng đánh, cái ót đều bị gõ sưng lên chừng bằng cái chén nhỏ, vậy mà ông ta cũng không ngất đi, còn cố gắng chống lại, hơn nữa còn muốn phản kích.
"Vô Lượng Thiên Tôn, tên khốn nạn này dám cướp bảo kiếm tổ truyền của Đạo gia ta, ngươi trở lại cho ta!" Lão đạo sờ cục u sau ót, tức hổn hển.
"Ngã phật từ bi, bảo vật có duyên với bần tăng, cho mượn dùng mấy ngày nhé đạo trưởng, có duyên gặp lại." Sở Phong thay đổi giọng nói, từ nơi xa trong hư không truyền âm tới, sau đó chạy mất dạng.
"Ui da, con mẹ nó, cái thằng ngốc này, đau chết Đạo gia! Cậu dám cướp đồ vật của tôi, cậu cũng không nghĩ xem Đạo gia đây là ai, trở lại cho tôi!" Lam Sơn đạo trưởng tức giận chửi ầm lên, tức đến muốn thổ huyết.
Bên cạnh, cháu gái của ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cục u to lớn sau đầu ông ta. Luôn là ông nội của cô ta chiếm tiện nghi của người khác, vậy mà hôm nay lại bị người khác đánh cho hôn mê, quá ly kỳ.
Động tĩnh của nơi này làm kinh động tới không ít người, rất nhiều tiến hóa giả giật mình nhìn lại.
"Đa Bảo đạo trưởng bị người ta cướp sạch, đúng là chuyện hiếm lạ!"
"Cái gì? Đa Bảo đạo trưởng, rõ ràng là Đoạt Bảo đạo trưởng! Ái chà chà, các ngươi nhìn đi, một cục u siêu lớn sau ót của ông ta!"
Tất cả mọi người bị sợ hết hồn, một lão đạo khó chơi, lại thêm thường ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy mà lại bị người đánh lén, khiến cho người ta kinh ngạc.
"Thanh kiếm nát này có chút tà môn, giữ lại trước đã!" Nơi xa, Sở Phong trường kiếm nát một cái rồi cất vào, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Sau nửa canh giờ, cường giả trẻ tuổi của Khổng Tước tộc, Kỷ Trình và em gái của hắn ta là Khổng Tước tiên tử Kỷ Huyên đồng thời bị tập kích, bị người đánh lén, cái ót của hai anh em sưng lên to đùng.
Hai cọng Ngũ Sắc Khổng Tước Thần Vũ trên người bọn họ biến mất, bị người đoạt đi!
Sau khi mọi người thấy được thì đều ngẩn người, anh em này cũng bị cướp sạch!
"Là ai làm? Quá yêu tà!"
Nửa khắc đồng hồ về sau, công tử Bất Tử Tằm thẹn quá hoá giận, rống rít gào liên tục. Hắn ta cũng bị người đánh lén, bị cướp mất Bất Tử Thần Tằm bảo y trên người.
"Ông nội ngươi, ngay cả bít tất của bản công tử cũng lấy đi, ngươi quá thất đức? !" Công tử Bất Tử Tằm xấu hổ giận dữ, bị tức gần chết.
Sau khi mọi người biết được thì cũng trợn mắt há hốc mồm, công tử Bất Tử Tằm cũng trúng chiêu.
Sau đó không lâu thì lại có một tin tức mang tính chất bạo tạc truyền đến, em gái ruột của thái tử của Thủy Ma tộc, Nguyên Viện, tuyệt đại mỹ nhân xếp hạng thứ mười bên trong vũ trụ cũng bị người đánh hôn mê, cái ót đổ máu, sưng như một cái bánh bao lớn, té xỉu ở ven đường.
Cô ta bị người cướp sạch sạch sẽ, quan trọng nhất là đai lưng là bí bảo cao giai cũng bị cướp.
Vốn dĩ Sở Phong không muốn cướp sạch cô ta, chỉ vì khi hắn đeo mặt nạ đồng xanh kiểm tra chiến lợi phẩm thì bị cô ta nhìn thấy, kết quả còn bị khinh miệt chế nhạo, nói hắn vô duyên vô cớ lại giả vờ thâm trầm, giữa ban ngày ban mặt mang cái mặt nạ đồng xanh làm gì.
Sau đó thì cô ta cũng bi kịch, nhanh chóng bị Sở Phong dùng Hoàng Kim Đại Chùy đặc biệt lớn nện choáng.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tên đạo tặc này quá phát rồ, ngay cả mỹ nữ thứ mười dưới trời sao cũng không buông tha, hơn nữa. . . còn cướp đai lưng.
"A. . ." Sau khi Nguyên Viện tỉnh lại thì thét lên, sờ cục u to trên đầu, phát hiện mọi người đang vây xem thì cô ta lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Chắc chắn là hắn, người đàn ông đeo mặt nạ bằng đồng đó, tên khốn nạn đáng chết đó!" Cô ta bị tức tới thân thể đều run run.
Một lát sau, thái tử của Thủy Ma tộc, Nguyên Thế Thành xuất hiện, sắc mặt tái xanh. Hỏi thăm em gái của của hắn ta trải qua cái gì, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Cũng là hôm ấy, truyền thuyết về đạo tặn đeo mặt nạ đồng xanh trong núi Côn Luân truyền khắp bốn phương, quả thực là lòng người bàng hoàng cộng thêm trợn mắt há hốc mồm, tất cả mọi người im lặng.
"Rống. . ." Tiếng thú rống to lớn vang lên.
"Có chuyện gì thế, ai đang kêu?"
"Hoàng Kim Thao Thiết, mới nãy hắn ta bị người đánh cho hôn mê, hiển nhiên cũng là một trong số những người bị hại!"
"Cái này. . . Còn có thiên lý sao? Ngay cả hắn ta cũng trúng chiêu."
"Cũng không phải là chuyện lạ gì, có người nhìn thấy cái ót của Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên cũng sưng lên như một cái bánh bao lớn!"
"Má ơi, đúng là càng ngày càng tà dị, bọn tuyệt đỉnh thiên kiêu này đều trở thành người bị hại."
"Tin tức mới nhất, có người nhìn thấy chị gái và em gái của Ánh Vô Địch, hư hư thực thực cũng bị cướp sạch, bởi vì trên đầu hai người đều quấn vải trắng, giống như là bị thương."
Đám người: ". . ."
Trong núi Côn Luân khắp chốn sôi trào, ở trong mắt mọi người thì tên đạo tặc đó đúng là không biết điều, điên cuồng gây án khiến cho một đám người cũng không còn gì để nói, đúng là phát rồ mà.