Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chẳng lẽ cái này từ trên nơi nào đó của Địa Cầu móc ra? Sở Phong nhíu mày, bởi vì trong giai đoạn này đồ vật có cấp độ cao không thể nào mang từ vực ngoại vào.
Quả nhiên, có người mở miệng, khiến cho hắn hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
"Ừm, đây là Thông Thiên Thê năm đó Thiên Thần tộc để sót lại trên Địa Cầu, lúc đó rút lui quá vội vã, có nhiều thứ không kịp mang đi, hiện tại lại vừa vặn phát huy được tác dụng, hắc hắc!"
Một lão giả của Thiên Thần tộc giải thích với cường giả của U Minh tộc, thông báo tình huống.
Sở Phong giật mình trong lòng, thật đúng là bị hắn đoán đúng, đây là thần vật vừa đào được.
Hắn biết, sự tình có chút hỏng bét, phiền phức lớn rồi!
"Thiên Thần tộc quả nhiên có khí phách, loại bảo vật này năm đó vứt bỏ ở đây được, bây giờ có tác dụng lớn." Một vị lão giả của U Minh tộc lấy lòng.
Một lão giả của Thiên Thần tộc gật đầu nói: "Ừm, đây là một kỳ trân, đáng tiếc có chút hư hại, hi vọng hôm nay còn có thể lắp ráp vào được, giúp chúng ta tiến vào chỗ sâu nhất của mảnh mật thổ này."
Mấy vị đại sư Trận Vực đang nghiên cứu, đang dựng lên một khung thang chỉ dài hơn một mét, óng ánh ướt át, đồng thời mang theo khí tức mục nát khó mà che giấu được.
Bởi vì đây là từ trong một cái hố chôn bên ngoài Côn Lôn móc ra, năm đó chôn cùng một chỗ với mấy chục vạn cỗ thi thể tiên của Địa Cầu.
Rốt cục lắp ráp hoàn tất, bọn hắn không kịp chờ đợi vội tiến hành thí nghiệm.
Cái thang phát sáng, ký hiệu trận vực xen lẫn, tạo dựng ra một con đường xanh mênh mang, trải về phía trước, cuối cùng lan tràn tiến vào chỗ sâu trong mảnh không gian thứ nguyên này.
Thông Thiên Thê có ký hiệu lan tràn, tạo dựng lên một cái thang màu lam từ phù văn, vượt qua Lạc Hoàng Pha, thành công tiến đến chỗ sâu.
"Thành công!" Đám người này reo hò, mấy vị đại sư Trận Vực sắc mặt càng ửng hồng, chứng kiến kỳ trân hiếm có này phát uy, vượt qua hung địa tuyệt thế, bọn hắn vô cùng kích động.
Sưu sưu sưu. . .
Động tác của đám người này rất nhanh, sau khi một người an toàn đi dọc theo cái thang vượt qua, những người khác nhanh chóng theo vào, vượt qua Lạc Hoàng Pha, tiến vào chỗ sâu trong tịnh thổ.
Con mắt của Sở Phong đỏ lên, chờ khi bọn đám người này biến mất, hắn cũng đi theo vào, muốn xông vào.
Đây là tạo hóa trên Địa Cầu, tiên dân lưu lại, nếu để cho bọn ngoại lai này lấy đi, hắn thật sự là không cam tâm.
Nhất là Thiên Thần tộc, U Minh tộc năm đó chính là thủ phạm chủ yếu nhất hủy diệt tiến hóa giả thượng cổ của Địa Cầu Thượng Cổ, bây giờ lại bị bọn hắn đặt chân vào nơi đây đoạt bảo thành công, đó thật là sỉ nhục lớn nhất.
Sở Phong thử một chút, không thể dựa vào thuyền lục trúc vượt qua Thông Thiên Thê, cho nên hắn phải tự mình leo lên, bất đắc dĩ lộ ra chân thân, thu hồi thuyền trúc, từng bước một tiến lên.
Rốt cục, hắn thành công tới gần, sau đó vượt qua Lạc Hoàng Pha, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết, đây chính là nơi tử địa Chân Hoàng cũng rất khó vượt qua!
Núi lớn trụi lủi đã ở sau lưng, âm u đầy tử khí, không có một ngọn cỏ nào.
"Đây có lẽ là người bắt chước Lạc Hoàng Pha bày ra, không phải thiên nhiên diễn hóa ra loại trận vực vô địch mà kinh khủng kia." Sở Phong tự nói.
Sau đó, hắn lao vào trong, sợ cơ duyên bị những người kia đoạt sạch sẽ.
Sưu!
Thần quang lóe lên, ngay ở chỗ sâu trong tịnh thổ, gốc cây nhỏ kia xuất hiện, giống như có thể tùy ý di chuyển, đột ngột xuất hiện ra ngoài, phiến lá của nó rất cổ quái, có lá mới xanh mơn mởn, cũng có lá già trắng óng ánh, có cả thân cành màu vàng, nhìn qua thì chính là thần thụ cả thế gian hiếm thấy.
Tại mảnh đất nó cắm rễ, chất đất phát sáng, khí lành một sợi lại một sợi bốc hơi mà lên, mười phần thần dị, một quả duy nhất óng ánh sáng chói, toàn thân đỏ tươi, mùi thơm nồng nặc có thể ngửi được.
Sâu trong đáy mắt Sở Phong hiện lên một sợi thần mang, hắn thấy rõ ở dưới gốc cây nhỏ kia còn có một đồ vật cổ quái, đó là một cái hộp màu vàng kim, một nửa chôn ở trong đất.
Cái này khiến trong lòng của hắn nhảy lên lợi hại, dựa vào trực giác hắn suy đoán, ở trong kia khả năng chính là truyền thừa kinh văn các loại.
Quả nhiên, trên người hắn có đồ vật nào đó có phản ứng, hơi nóng lên, cùng cộng hưởng theo.
Năm đó hắn ở trong Tần Lĩnh nhặt được hộp bạc, lúc này chiếc hộp toàn thân nóng bỏng, cùng chiếc hộp màu vàng óng kia có liên hệ khó hiểu, phía trên có hoa văn đang phát sáng.
Lúc trước, trong chiếc hộp màu bạc này cất giấu một bộ Đạo Dẫn hô hấp pháp!
Sở Phong kích động, trong chiếc hộp màu vàng óng tuyệt đối là truyền thừa không thể nghi ngờ!
Cách đó khá xa, người của Thiên Thần tộc, U Minh tộc đang quanh quẩn một chỗ, hồn bay phách lạc, muốn tiếp cận cây nhỏ cùng chiếc hộp hoàng kim nửa chôn dưới gốc nó, nhưng lại không dám, cả đám đều rất lo lắng.
Sở Phong đã ngồi ở trên thuyền lục trúc, thân ảnh biến mất, hắn chú ý theo dõi, thời khắc đều chuẩn bị xuất kích, bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ gốc đại dược kia, mà hộp hoàng kim kia càng không thể để mất!
"Lạc Hoàng Pha quá nguy hiểm, thật vất vả mới dùng Thông Thiên Thê dựng được một con đường áp chế nguy cơ, không nên tùy tiện động vào cái thang kia, trận vực của khu vực này chúng ta nghĩ biện pháp khác."
Đám người kia rất đau đầu, ánh mắt mặc dù nóng bỏng, nhưng cũng không dám tiếp cận gốc cây nhỏ trong trung ương trong thần thổ kia, khoảng cách mặc dù không phải quá xa, nhưng trong đất đá thỉnh thoảng lập loè ký hiệu, khiến cho người ta kiêng kị, bọn hắn thấp giọng nói chuyện với nhau, đang thương lượng đối sách.
Cây nhỏ cắm rễ ở khu vực có chất đất hiện lên hình hạt tròn, thỉnh thoảng dâng lên các loại khí màu đỏ, màu vàng, màu tím..., hòa lẫn cùng hộp màu vàng chôn một nửa trong đó.
Trong lòng Sở Phong nóng bỏng, ngoại trừ đại dược thì chất đất nơi này cũng rất kinh người, ẩn chứa sinh cơ cùng năng lượng đặc thù, hơn xa chất đất của tất cả ngọn núi đang khôi phục, có lẽ có thể cho ba viên hạt giống mọc rễ nảy mầm ở trong này.
Chờ mong của hắn đối với ba viên hạt giống này hơn hẳn những thứ khác, dù sao thì ngay cả hộp đá cũng chỉ dùng để cất giữ ba viên hạt giống thần bí kia.
Sở Phong quan sát một lát, phát hiện ra chú ý của những người này đều tập trung ở Bất Tử Dược, cũng không quá chú ý tới bên này, buông lỏng cảnh giới đối với đường lui.
Hắn lặng yên lui lại, đi vào bên cạnh Thông Thiên Thê, treo sự chú ý lên nó, nhìn một chút xem có thể thành công thu lại hay không, cắt đứt đường lui của đám người kia.
Nhưng mà hắn không hành động thiếu suy nghĩ, loại bí bảo trận vực này bây giờ hóa thành một cái thang, vươn qua bên trên Lạc Hoàng Pha, muốn thu lại thì có lẽ cần tốn một phen hành động, động tĩnh sẽ vô cùng lớn.
Nơi này dù sao cũng là Lạc Hoàng Pha, lúc nào cũng có thể sẽ phát sinh sự việc khủng bố, không nên động loạn.
Mà hiện tại kinh động đám người kia thì cái được không bù nổi cái mất, cho dù có cưỡng ép thu Thông Thiên Thê về, cũng chưa chắc có thể làm xong trước khi bọn hắn chạy đến.