Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong án binh bất động, mai phục ở nơi này , chờ khi bọn hắn mở ra được con đường đi về phía gốc thần dược kia, trong thời khắc mấu chốt có thể cho một kích.
"Các vị, nhất định phải thật cố gắng, đánh hạ cửa ải khó khăn, ta chờ các ngươi thành công!"
Sở Phong tiếp tục ẩn núp, âm thầm cầu nguyện cho bọn họ, chúc bọn họ mã đáo thành công.
Cỏ cây của vùng đất này không nhiều, nếu là sinh trưởng được đều có dị tượng, có thể giống như là mã não và phỉ thúy sáng bóng óng ánh, mà còn tràn ra từng tia từng sợi năng lượng.
Trong khe hở của tảng đá, có nhân sâm màu vàng đang sinh trưởng, nở rộ ánh sáng, lớn chừng như củ cải vậy, con mắt Sở Phong nhìn đăm đăm, thứ này đại bổ đến cỡ nào?
Phía xa có một cây táo cao hơn bốn mét, phiến lá xanh mơn mởn, tuy nhiên lại mọc đầy quả táo tím óng ánh, mang theo mùi của vị ngọt, nhưng gai trên cây táo kia cũng rất kinh người, vô cùng sắc bén.
"A!" Có người kêu to.
Một lão giả muốn đi nhổ một gốc nhân sâm lớn như củ cải màu vàng, kết quả là khi đi ngang qua cây táo kia thì trúng chiêu.
Trên cây táo kia bay lên gai nhọn liên miên, tím óng ánh, đóng xuyên lão ta, ngay cả mi tâm cũng xuất hiện lỗ máu nhỏ xíu, xuyên thấu qua não, khiến cho lão tử vong tại chỗ.
"Hỏng bét rồi, cẩn thận!"
Một nhà nghiên cứu trận vực kêu to, cảnh cáo bọn hắn đừng lộn xộn.
Oanh!
Cách đó không xa một cây hạch đào phát sáng, không có ai đụng vào, nó chủ động bộc phát ra uy năng, phía trên có mấy trái cây màu bạc, cũng có màu vàng, trong đó màu vàng thì đã chín, một ít quả bay xuống, năng lượng bị đánh ra nghe rợn cả người, hơn xa rất nhiều loại vũ khí hạt nhân.
Một đám lão giả bị đánh cho tung bay, có người thì cả người là máu, có người thì thân thể rách rưới vô cùng thê thảm.
Còn tốt, những quả hạch đào màu vàng kia sau khi bay ra, có tính nhắm vào, bộc phát ngắn ngủi, mây hình nấm vừa dâng lên, sóng xung kích còn chưa khuếch tán ra tứ phương, đã bị trận vực nơi này hấp thu.
Nhưng mà chuyện này cũng hình thành cảnh tượng đáng sợ, ký hiệu trên đất lập lòe càng nhiều, trận vực bị kích hoạt.
Trước sau hết thảy đã chết ba tên lão giả.
Sắc mặt một đám người tái xanh, thực vật chỗ này không thể tiếp cận, đều là chủng loại biến dị.
Nhìn thì là tịnh thổ tường hòa, nhưng mỗi bước đều là sát cơ, một đám đám lão già này mặt mũi âm trầm, bọn hắn xem xét tỉ mỉ, xác nhận thực vật nơi này đều có thể làm công cụ sử dụng cho chiến tranh.
Sở Phong ngồi trên thuyền lục trúc, âm thầm kinh hãi, may mắn có đám người này ở phía trước mở đường, nếu không, để cho hắn đi đào "Củ cải" đoán chừng cũng phải bị thua thiệt.
"Không có cách nào, chỉ có thể dùng Dị Từ Phấn, chỉ là. . . Thật không nỡ dùng a."
Một vị đại sư trận vực của Thiên Thần tộc một vị thở dài, gã cẩn thận từng li từng tí lấy xuống chiếc vòng không gian trên cổ tay, từ bên trong lấy ra một chút bột phấn óng ánh đỏ tươi ướt át.
Sở Phong ngồi phía xa bị giật mình không nhỏ, Thiên Thần tộc quả nhiên không hổ là một trong những chủng tộc đứng ở mười vị trí đầu, tích lũy qua vô số năm tháng, nội tình mạnh kinh người.
Cái gọi là Dị Từ Phấn, chính là vật chất biến dị trong mỏ Thần Từ, cũng là vật cộng sinh của Thần Từ, có thể làm suy yếu năng lượng của Thần Từ, có các loại tác dụng đặc thù.
Nhưng mà thứ này cực kì thưa thớt, Thần Từ vốn là đồ vật có giá trị liên thành, rất khó tìm được, ở khắp các mỏ sản xuất nguyên tinh cũng rất khó phát hiện một mỏ Thần Từ, mà loại vật cộng sinh này đã ít lại càng ít, trong mười khu mỏ Thần Từ thì có một mỏ có thể tìm được Dị Từ Phấn cũng không tệ rồi.
Đồng thời, vị đại sư Trận Vực này còn lấy ra một vài lá cờ nhỏ, đó là Phá Vực Kỳ, gã đem bột phấn màu đỏ bôi lên trên, muốn dùng để làm tê liệt trận vực của vùng đất này.
Sưu sưu sưu. . .
Tám cây cờ nhỏ tam giác bay ra, cắm ở trên mặt đất xa xa, đều đỏ chói được bôi lên Dị Từ Phấn.
Những ký hiệu trên mặt đất kia quả nhiên mờ dần, cuối cùng biến mất.
"Còn chưa đủ, lại thêm một chút!" Một vị đại sư Trận Vực khác mở miệng, cảm thấy vẫn còn nguy hiểm, không dám tùy tiện đặt chân đi qua.
Tiếp theo, lại có tám cây Phá Vực Kỳ bay ra, cũng đều bị bôi lên bột phấn đỏ oánh, cắm vào trong vùng tịnh thổ này, tạo dựng ra một con đường an toàn, thông về hướng Thần Thụ.
Sở Phong lập tức đứng lên, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, Thiên Thần tộc tài đại khí thô, lại có loại phương pháp này, tiêu hao cả Dị Từ Phấn thế gian hiếm thấy làm tê liệt trận vực nơi này, xem ra là có khả năng sắp thành công.
Sưu!
Một lão giả cất bước, thử thăm dò tiến lên, một đường đều rất bình tĩnh, thế mà đã thành công nhanh chóng tiếp cận vùng đất trung tâm kia, khoảng cách đến cây nhỏ kia không hơn trăm bước.
"Tốt!"
Người phía sau đều cực kỳ vui mừng kích động, nhìn chằm chằm Bất Tử Dược, đương nhiên càng coi trọng cái hộp vàng kim dưới cây nhỏ kia hơn.
Xoẹt!
Đột nhiên, trên con đường được cho rằng là an toàn này lần nữa hiển hiện ký hiệu, trận vực bắt đầu khôi phục, tản mát ra năng lượng kinh khủng.
"Nhanh cứu ta!" Tên lão giả kia kêu to.
Đại sư Trận Vực ở phía sau biến sắc mặt, mặc dù rất đau lòng, nhưng là vẫn móc ra một ít Dị Từ Phấn, cứ như vậy ném lên, vẩy xuống phía trước.
Nhưng mà, trận vực chỉ bình tĩnh trong nháy mắt, một lần nữa phát sáng, phù một tiếng, một đường ánh sáng năng lượng từ dưới tịnh thổ bay ra, chém xuống một cánh tay của lão giả dò đường kia, ngay cả đầu vai cũng bị tước mất, thiếu chút nữa đã bổ trúng đầu của lão.
"Nhanh, không cần dùng tiết kiệm, lấy Dị Từ Phấn rải ra hết, để cho hắn ngắt lấy đại dược, mang về hộp vàng kim."
Một vị đại sư Trận Vực khác quát, yêu cầu tranh thủ thời gian cho tên lão giả dò đường kia, để lão sống sót.
Xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Ánh sáng đỏ tản mát liên miên, đó là Dị Từ Phấn, người Thiên Thần tộc lấy hàng tồn trong vòng tay không gian đều cho dùng sạch, để trên con đường nhỏ gập ghềnh mà nguy hiểm kia lấm ta lấm tấm, có rất nhiều nơi đều là ánh sáng đỏ.
Rốt cục cũng bình tĩnh tường hòa lại, vùng đất này không còn phát ra năng lượng đáng sợ nữa.
Lão giả tay cụt hóa thành một vệt ánh sáng, khoảng cách một trăm bước đối với lão mà nói thì quá gần, nhấc chân òa đến, trực tiếp xông đến bên cạnh gốc Thần Thụ kia, lập tức muốn ngắt lấy trái cây.
Phốc!
Ngay tại thời điểm mấu chốt, có một dây leo bên cạnh cây nhỏ đột nhiên giống như trường mâu, tựa như tia chớp đâm tới, giống như là có sinh mệnh.
Chỉ một thoáng, huyết dịch văng khắp nơi, tên lão giả này bị một dây leo đen thẫm đâm thủng lồng ngực, bị chống lên tại chỗ, cùng lúc đó một loại tiếng nói giống như máy móc vang lên.
"Qua kiểm tra đo lường, huyết mạch không hợp, chủng tộc đối địch, không phải dân bản địa của hành tinh này, là đại địch xâm lấn ngày xưa!"