Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong vùng tịnh thổ, một tòa tháp năng lượng hiện ra, đen như mực, ở ngay tại chỗ dây leo đó, có màu sắc giống dây leo, chính là nó đang phát ra loại năng lượng ba động giống như tinh thần lực này.
Giống như khi ở Tần Lĩnh, muốn thu hoạch được hết thảy trong vùng tịnh thổ này, cần phải kiểm tra đo lường huyết mạch, phân rõ gen cùng các loại thể chất, lão già của Thiên Thần tộc không được cho phép.
"Trảm Thần Thủ!"
Tháp truyền thưa năng lượng màu đen phát ra tia sáng yêu dị, cùng với khi phát ra ba chữ cuối cùng này thì ở nơi xa, 36 tòa sơn phong nối liền nhau kia bắt đầu phát ra hào quang nhỏ yếu.
"Trốn a!"
Bên ngoài tịnh thổ, đại sư Trận Vực vô cùng hoảng sợ, hướng về phía lão nhân tay cụt quát, sắc mặt trắng bệch.
Xoẹt!
Một trong 36 ngọn núi, như là một viên đầu lâu của thần hé miệng, trên núi vỡ ra một cái khe, bay ra một đạo ánh sáng chói mắt, trong khoảnh khắc bay vào tịnh thổ.
Phù một tiếng, đầu của lão nhân tay cụt lăn xuống, tiếp theo bị đốt cháy hừng hực, ở trong này hóa thành một bãi tro tàn, hình thần câu diệt.
Đây chính là địa thế ngay cả Thánh Nhân cũng có thể chém giết, sau khi bị bố trí thành trận vực thì không biết còn kinh khủng đến cỡ nào, đánh giết tiến hóa giả cao hơn Quan Tưởng hai cấp độ tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
Mà không chỉ có thế, 16 cây cờ Phá Vực Kỳ ở dưới đạo thần quang kia tất cả đều nổ tung, tan thành mây khói, chỉ có để lại Dị Từ Phấn rơi đầy mặt đất không biến mất.
Xoẹt!
Cùng một thời gian, từ chỗ Trảm Thần Thủ bay ra thần quang kia xoay tròn, như một con Giao Long xoay quanh, đến gần hai tên đại sư Trận Vực cùng tám tên lão giả mà chém giết, đầu người cuồn cuộn, cuối cùng bị đốt thành tro bụi.
Người đứng tại tít ngoài rìa khu vực ai cũng toàn thân phát lạnh, tia sáng kia quá nhanh, khiến cho bọn hắn phản ứng không kịp, nếu như cũng tập kích bọn họ, khẳng định sẽ toàn diệt!
"Chỉ thiếu chút nữa đã thành công, kết quả lại. . . Chết nhiều người như vậy, rất khiến cho người ta tiếc nuối, rất đáng hận a! Chúng ta đi ra ngoài bắt một tên thổ dân, huyết mạch của chúng khẳng định tương xứng với yêu cầu của nơi này, một lát nữa lại quay lại đây thu hoạch truyền thừa, ngắt lấy Bất Tử Dược."
Một lão giả của Thiên Thần tộc cả giận nói, vô cùng phẫn nộ, người của U Minh tộc cũng có sắc mặt tái xanh, vừa rồi bọn trong tộc bọn hắn cũng có năm người bị chém rụng đầu lâu, chết ở chỗ này.
"Nhưng mà mang đến một vài thổ dân, cũng chưa chắc có thể thành công, nơi này quá quỷ dị, có tháp năng lượng màu đen làm chủ, lại thêm địa thế Trảm Thần Thủ trong truyền thuyết, hơi không cẩn thận một chút, sẽ diễn hóa thành vùng đất tử vong!"
Bọn hắn đang thương lượng, nhíu chặt lông mày, cả đám đều uể oải vô cùng, nghĩ đến Lạc Hoàng Pha sau lưng mà bị kích hoạt, thì càng khiến cho người ta tuyệt vọng.
May mắn là nơi đó có Thông Thiên Thê tạm thời có thể ngăn chặn.
Sở Phong lặng yên lui lại, làm chuẩn bị trong bóng tối, trong lòng của hắn có chút kích động, bởi vì nếu như sự tình đủ thuận lợi, thì cơ hội của hắn đến rồi!
Một khi những người này rút lui, hơi chủ quan một chút, hắn sẽ chuẩn bị chặn giết, mạo hiểm lật tung Thông Thiên Thê, trước tiên đưa tất cả bọn hắn lên đường rồi lại nói.
Đến lúc kia hắn có thể ung dung đi vào trong vùng tịnh thổ ngắt lấy đại dược, mà huyết mạch của hắn hẳn là phù hợp yêu cầu, chắc là có thể thu hoạch được chiếc hộp hoàng kim truyền thừa.
Nguy hiểm duy nhất không thể xác định là, Lạc Hoàng Pha quá kinh khủng, cứ như vậy mà kích động Thông Thiên Thê sẽ dẫn đến phản phệ hay không?
Sở Phong xoa xoa tay, bắt đầu chuẩn bị, muốn đưa đám người này đi lên Luân Hồi Lộ một lần, trong lòng hắn có chút nóng bỏng, suy đoán viên trái cây đỏ tươi phát sáng của Bất Tử Dược kia đến cùng có tác dụng gì, có thể giúp thực lực của hắn tăng vọt được hay không.
"Chúng ta lưu lại một một số người canh giữ ở chỗ này, tránh cho người ngoài đến gần, nhất là thổ dân Địa Cầu tới một người giết một người, huyết tẩy sạch sẽ, ngàn vạn lần không thể để cho bọn chúng bởi vì bản thân có huyết mạch Thượng Cổ mà thu được truyền thừa của tổ tiên."
Một lão già của U Minh tộc đề nghị, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, lão ta đang lo lắng về Sở Phong, sợ không cẩn thận hắn sẽ tìm được đến nơi đây, dù sao thì thổ dân này cũng tinh thông trận vực.
Một vị đại sư trận vực của Thiên Thần tộc còn sống gật đầu nói: "Ừm, không sai, cần phải có người canh giữ, lắp được Thông Thiên Thê không dễ, phải phái người trông coi cho tốt."
Sở Phong ở phía xa sắc mặt âm trầm, những lão quỷ này vô cùng cẩn thận, hắn còn định chờ khi bọn lão đi lên Thông Thiên Thê thì lập tức lật tung, đưa tất cả bọn chúng lên đường.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nơi đây quá nguy hiểm, Sở Phong quyết định rồi, cho dù đám người này đi tìm viện binh, để bọn chúng tiếp tục đi về phía trước dò đường, tại thời khắc cuối cùng hắn sẽ động thủ.
Một số người khởi hành, dọc theo Thông Thiên Thê rời khỏi vùng đất này, nhưng mà có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, khi bọn chúng đạp lên đường về thì phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chuyện này không chỉ khiến cho những người trong vùng tịnh thổ kia giật mình quay đầu lại, mà ngay cả Sở Phong cũng nghiêm nghị, sau lưng dâng lên một luồng hơi lạnh.
Trên Thông Thiên Thê có sáu người không tiếng động khô quắt xuống, giống như là trong nháy mắt bị hong khô, cơ thể khô cạn, tất cả sinh cơ đều biến mất, trở thành thi thể.
Đáng sợ nhất chính là, sau khi bọn hắn rơi xuống, trực tiếp trở thành bột phấn, tiêu tán ở giữa không trung.
Cảnh tượng này khiến cho người ta tê cả da đầu, cảm giác sợ hãi lan tràn, nguyên nhân cái chết không rõ, chỉ trong tích tắc kết thúc, cứ như vậy chết đi.
Mấu chốt nhất chính là, trên Thông Thiên Thê còn có một số người sống, hiện tại sắc mặt của bọn hắn trắng bệch, đứng ở phía trên cầu không dám có một cử động nhỏ nào, tất cả đều sợ hãi.
"Đi mau!"
Trên Thông Thiên Thê, một vị đại sư Trận Vực hô to, dẫn đầu chạy ra ngoài, sau đó gã thành công rời đi khỏi nơi này, không gặp nạn.
Thế nhưng còn lại mấy người khác khi vừa mới khởi hành lại có mấy người kêu thảm, lần này mọi người đã nhìn thấy rõ, trong nháy mắt bọn hắn khô quắt, sinh cơ biến mất trong một khoảnh khắc, làn da bị hong khô như vỏ quýt, sau đó lại bị mài thành bụi phấn.
Cuối cùng chỉ còn lại một vị đại sư Trận Vực cùng hai lão giả của Thiên Thần tộc thành công vượt qua, chạy trốn ra phía khác của Thông Thiên Thê, những người còn lại đều chết ở trên đường.
"Lạc Hoàng Pha!"
Vị đại sư Trận Vực kia sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn, toàn thân gã đều đang phát run, có Thông Thiên Thê ở chỗ này mà vẫn còn phát sinh thảm án như vậy, khiến cho trong lòng của gã tràn ngập sợ hãi.
"Đi mau!"
Lúc này, nhóm người còn ở trong vùng tịnh thổ cũng đều kinh hãi, cũng không biết là ai kêu to một tiếng như vậy, cũng muốn lên đường, không dám lại ở lại nơi này.
Bọn hắn lo lắng, còn tiếp tục như thế sẽ còn có biến cố đáng sợ hơn phát sinh.