Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1304 - Chương 1318: Lão Hắc Đến Vĩnh Sinh (2)

Thánh Khư Chương 1318: Lão Hắc đến vĩnh sinh (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cuối cùng, mấy người kia một người cũng không còn sống, đều bị đánh giết.

Sở Phong rất vô tình, đối với người của Thiên Thần tộc cùng U Minh tộc tuyệt đối không nương tay, đem những địch nhân này đều tiêu diệt.

Sau đó hắn xoay người rời đi, cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn nữa, dù là gặp quỷ dị, cũng phải thử rời đi, hắn phát hiện thời gian càng dài, nơi này càng không thể dự đoán được.

Cuối cùng, một tay Sở Phong cầm hộp đá, một tay cầm theo Luân Hồi Đao, xông tới Thông Thiên Thê, dọc theo đường cũ trốn như điên!

"Tin tưởng Lão Hắc đến vĩnh sinh, Lão Hắc Tháp ngươi mau đến phù hộ ta đi!" Sở Phong hô to.

Hắn xem chừng, nếu tháp truyền thừa màu đen cho hắn cơ duyên thì sẽ không đến mức không thèm che chở cho hắn đi, hẳn là sẽ bảo đảm để hắn bình an trên đường đi.

Nhưng mà, sau một khắc hắn đã bắt đầu nguyền rủa, trên thân nổi lên một lớp da gà, hắn biết mình suy nghĩ nhiều rồi, tháp Truyền Thừa kia căn bản không quản chuyện sảy ra ở bên ngoài.

Lúc này, hắn cảm giác trên Lạc Hoàng Pha có một cỗ không khí lạnh lẽo âm trầm đánh tới, muốn nuốt mất một thân tinh khí thần của hắn, loại cảm giác này quá kinh khủng.

"Hưu!"

Hắn trực tiếp quay người, một đao bổ ra phía ngoài, cảm giác giống như là đụng phải ngọn gió âm tà nào đó, trong lúc mơ hồ có tiếng cười âm âm u u truyền đến, giống như là ảo giác, cũng giống như là chân thật.

Ầm!

Sở Phong vận chuyển Đạo Dẫn hô hấp pháp, trong nháy mắt, dương khí cường thịnh, dâng tràn cuồn cuộn, toàn thân phát sáng, như là một vòng mặt trời nhỏ, chiếu rọi nơi đây.

"Ừm? !"

Hắn có cảm giác ngoài ý muốn, trong truyền thuyết thì hô hấp pháp này đến từ Dương gian dùng ở chỗ này rất có tác dụng, xua tan đi đi âm tà lạnh lẽo.

Xoẹt!

Cùng một thời gian, hắn quả quyết mở ra hộp đá, hiển lộ ra Luân Hồi Hỏa lộng lẫy, nói: "Các vị Lạc Hoàng Pha, chúng ta đến từ cùng một chỗ, không cần kéo ta đi xuống, ta mới từ Luân Hồi Lộ trở về!"

Nhân cơ hội này, Sở Phong xoay người chạy.

Thế nhưng tiếng hít thở lạnh lẽo băng hàn lại ở ngay phía sau lưng hắn xuất hiện, có cái gì đó muốn nằm sấp ở trên người hắn, xem ra là muốn để hắn cõng, đây quả thực là ác quỷ quấn thân trong truyền thuyết .

Sưu!

Sở Phong chạy nhanh hơn, theo lý thuyết thì đi đến khoảng cách này đã hết cầu rồi, nhưng trên Lạc Hoàng Pha không phải chỉ có chuyện đơn giản như vậy, hắn phát hiện Thông Thiên Thê này phảng phất như trở nên rất dài.

Tiếp theo, hắn cảm giác mắt cá chân bị một đôi tay lạnh như băng nắm lấy, treo ở phía dưới mà đi theo hắn tiến lên.

Thông Thiên Thê gác qua Lạc Hoàng Pha như là một cây cầu nối, phía dưới là sương trắng mông lung, khoảnh khắc Sở Phong cúi đầu, trong lúc mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, không có miệng cùng mũi, bộ mặt rất phẳng, chỉ có một đôi mắt u ám, đang ngửa đầu nhìn hắn.

Sở Phong nâng đao liền chém xuống, nhưng mà trường đao xẹt qua nơi đó, giống như là cắt vào không khí, gương mặt kia biến mất, thế nhưng là Sở Phong vẫn cảm giác có một đôi tay lạnh như băng nắm lấy mắt cá chân hắn.

Bất đắc dĩ, hắn bắn ra một ít Luân Hồi Hỏa, rốt cục cũng được giải thoát, mắt cá chân được buông ra, sau đó hắn nâng chân phi nước đại.

Ầm ầm!

Nhưng mà ngay khi hắn sắp chạy trốn đến bờ bên kia, Thông Thiên Thê bị một lực lượng mạnh mẽ lật tung, Sở Phong kêu to một tiếng, sắc mặt rất khó coi, không còn huyết sắc.

Phía dưới sương trắng cuồn cuộn, hình thành một cái vòng xoáy đáng sợ, ở trong đó đều là sợi tóc bạc phơ, cùng với móng tay dài đứt gãy giống như là móc sắt, khiến người ta cảm thấy phát sợ, hắn sắp bị rơi vào.

Đây là cái nơi quỷ quái gì? Ngay cả Sở Phong cũng cảm thấy kinh dị.

Hắn giãy dụa kịch liệt, dùng Luân Hồi Đao mãnh liệt bổ xuống!

Sau đó hắn vẫn l bị thương nặng, một sợi lại một sợi tóc khô cứng đâm thủng hai chân của hắn, còn có những chiếc móng tay như móc sắt kia xé rách máu thịt của hắn, khiến cho sinh cơ của hắn muốn tuôn ra ngoài.

"Đều cút đi cho ta!"

Sở Phong hét lớn, điên cuồng vung đao, nhưng mà hiệu quả đối với mấy đồ vật này không lớn, bởi vì chúng có nhiều lắm, móng tay cùng sợi tóc lít nha lít nhít, khiến cho người ta có chứng sợ hãi dày đặc.

Thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể dùng tiếp Luân Hồi Hỏa, ở trong mùi mục nát, nháy mắt hắn thoát khỏi, vọt lên bờ bên kia, nhìn xuống bản thân thì tất cả đều là máu, từ trong hai chân đẩy ra rất nhiều sợi tóc cùng móng tay, khiến cho hắn cảm giác run rẩy và cảm thấy rất buồn nôn.

Còn chưa cho hắn kịp thở ra một hơi thì một mảnh gió lốc màu đỏ đã đến, tất cả đều là đầu người, nhe răng trợn mắt đẫm máu, vẻ mặt dữ tợn vô cùng, muốn bao phủ hắn.

Sở Phong kêu quái một tiếng, nhảy lên thuyền lục trúc, bay đi trốn.

Ầm ầm!

Hắn cảm giác thuyền trầm xuống, quay đầu lại thì phát hiện, một thuyền đầu người, đè kín nơi này, thứ này có thể đuổi vào trong hư không.

Sở Phong tái cả mặt rồi, chiếc thuyền sắp nhuốm máu, đầu người quay cuồng, hướng về phía hắn điên cuồng lao tới.

Ầm!

Hắn nhảy mạnh xuống, đồng thời dùng sức lật tung thuyền lục trúc, hất tất cả đầu người xuống, trực tiếp thu hồi chiếc thuyền dùng hai chân chạy trốn.

Rốt cục hắn cũng dùng một hơi chạy ra khỏi mảnh không gian thứ nguyên này, đến khi ra phía ngoài mảnh không gian thứ nguyên kia, lại quay đầu nhìn lại, cơn lốc đầu người màu đỏ kia hình như không đuổi theo ra đây.

Điều này giúp hắn thở dài ra một hơi.

Lúc này, hắn cũng vừa vặn nhìn thấy ba người ở gần khu vực này, chính là Ánh Vô Địch, Ánh Hiểu Hiểu, Ánh Trích Tiên, là ba huynh muội của Á Tiên tộc.

Chỉ trong chốc lát vừa rồi, khiến cho Sở Phong cảm thấy giống như đã cách một thế hệ, thế mà thiếu chút nữa đã chết ở Lạc Hoàng Pha, quá hung hiểm.

Hiện tại đừng nói là nhìn thấy ba người này, cho dù là phát hiện ra người của Thiên Thần tộc hay Tây Lâm tộc, hắn cũng sẽ thật vui vẻ, dù sao cũng là người sống sờ sờ, mà không phải điều gì quỷ dị cùng không nắm rõ.

Nhưng mà, Ánh Vô Địch lại lộ ra thần sắc bất thiện, đi tới.

"Ánh huynh, đừng hiểu lầm, ta đối với các ngươi không có địch ý, thậm chí vẫn muốn kết giao bạn bè, ngưỡng mộ đã lâu."

Sở Phong sống sót sau tai nạn, nhiệt tình ghê gớm, giang hai cánh tay, muốn cùng người ta ôm ấp nhiệt tình.

Ánh Vô Địch giống như gặp quỷ, đây là người nào a, một đại nam nhân đi lên ấp ấp ôm ôm một nam nhân, còn ra thể thống gì?

Đứng ở bên cạnh hắn, Ánh Trích Tiên tuyệt sắc vô song càng là như tránh quỷ, lập tức tránh ra, ánh mắt quái dị nhìn hắn, cảm thấy người này quá làm càn.

Sở Phong ngượng ngùng, coi như có chút xấu hổ.

Chỉ còn lại có Ánh Hiểu Hiểu chớp đôi mắt to, rất ngạc nhiên, kết quả là cô bé tóc bạc này vèo một tiếng chủ động bay nhào lên, như một con gấu túi treo ở trên người hắn.

Chuyện này khiến Ánh Vô Địch, Ánh Trích Tiên giật nảy cả mình, vô cùng e dè.

Bé con tóc bạc quả quyết mà nhanh chóng kéo mặt nạ đồng xanh của Sở Phong xuống, trừng to mắt nhìn, sau đó một quái kêu một tiếng: "A nha!"

Bình Luận (0)
Comment