Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1303 - Chương 1317: Lão Hắc Đến Vĩnh Sinh (1)

Thánh Khư Chương 1317: Lão Hắc đến vĩnh sinh (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Cảnh báo, cảnh báo, tộc Thao Thiết xâm lấn. . ." Tháp năng lượng màu đen kéo còi báo động, các loại ký hiệu trên mặt đất xung quanh cùng nhau lập loè, địa thế Trảm Thần Thủ ở xa xa sắp khôi phục.

Mặt Sở Phong xám xịt, lập tức chạy trốn, bị cưỡng ép đuổi đi.

Hắn rời khỏi vùng tịnh thổ, trở lại bên cạnh Lạc Hoàng Pha, ngồi trên thuyền lục trúc, canh giữ ở bên cạnh Thông Thiên Thê, chờ đợi cơ hội chạy ra khỏi tuyệt địa.

"A. . ."

Bỗng nhiên, Sở Phong nghe được ở bên bờ kia của Thông Thiên Thê có người kêu to, vô cùng hoảng sợ, thanh âm cũng đang run rẩy, lại là những người đào tẩu ban nãy, lảo đảo chạy về.

Tóc tai bọn hắn bù xù, sắc mặt trắng bệch, đồng thời đầy người là máu, nhìn vô cùng thê thảm.

"A. . ." Bọn hắn thê lương kêu to, giày cũng mất, giống như chó nhà có tang, sợ hãi đến cực hạn.

Sở Phong sợ hãi, nhìn thấy nơi đó có một cơn gió lốc màu đỏ quét sạch qua, đụng vào trên thân những người kia, lập tức như là đao cắt, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa.

Ngọn gió kia là do tổ hợp đầu người đẫm máu tạo thành, cuồn cuộn mà đi, hình thành một cơn gió lốc màu đỏ đáng sợ, giống như đại yêu ma cái thế xuất hiện, huyết khí ngập trời.

Mỗi một cái đầu lâu đều dữ tợn vô cùng, nhe răng trợn mắt, thất khiếu chảy máu, đồng thời khắp khuôn mặt là thi ban cùng lông dài, loại vật này mang theo máu, tạo thành gió lốc, thực sự có chút khiếp người.

Kết quả sau cùng là mấy người kia bị buộc cho trời cao không đường chạy, Địa Ngục không cửa vào, tất cả đều trốn đến Thông Thiên Thê, lại chạy về, mỗi người đều sợ mất mật.

"Xong, chúng ta chết chắc rồi!" Sau khi trốn về đến, một vị đại sư trận vực của Thiên Thần tộc run rẩy nói: "Vùng đất này có đại quỷ dị,ảnh hưởng của Lạc Hoàng Pha gây ra trên người chúng ta còn chưa có biến mất, đây là không muốn buông tha chúng ta a, lại buộc chúng ta phải quay trở về."

Còn tốt, sau khi bọn hắn quay trở về, gió lốc đầu người đẫm máu kia cũng đã biến mất, không còn xuất hiện.

Sở Phong nghiêm nghị lại, trong lòng rung động, hắn nghĩ tới trang giấy ghi chép trên mặt trăng kia, tuy nói Lạc Hoàng Pha lưu lại cho người ta một đường sống, nhưng những người thoát ra tựa hồ cũng không có được kết thúc yên lành, cuối cùng cũng chết một cách quỷ dị.

Trong lúc nhất thời, nơi này trở nên yên tĩnh.

Ngay cả Sở Phong cũng bắt đầu suy nghĩ, ngay cả Chân Hoàng bay qua Lạc Hoàng Pha cũng phải rơi xuống, không có cách nào chạy trốn, đây là muốn toàn diệt, chém chết tất cả mọi người!

Đáng tiếc, điển tịch có ghi chép liên quan tới Lạc Hoàng Pha trên mặt trăng cũng không nhiều, đây là địa thế cả thế gian hiếm thấy, khiến cho đầu hắn to ra.

Hắn vốn tưởng rằng, có thể có biện pháp thoát đi, bây giờ nhìn lại thì nơi này quá yêu tà, có thể sẽ giết sạch sẽ người tới gần.

"Lão Hắc, ta không giống với bọn hắn, có thể bình an rời đi hay không?" Sở Phong âm thầm truyền âm hướng về phía trong vùng tịnh thổ, lôi kéo làm quen cùng tháp năng lượng.

Nhưng mà hắn không đạt được hồi đáp nào, tháp năng lượng màu đen không thèm để ý hắn.

"Làm sao bây giờ, chúng ta phải chết ở nơi này sao?" Người trốn về đến đây trên mặt đều là vẻ đắng chát, tâm tình ai cũng sa sút, rốt cuộc cũng không còn tâm tư đi ngắt Bất Tử Dược.

Cũng không biết là qua bao lâu, bên kia Thông Thiên Thê truyền đến thanh âm: "La Chí Thành, các ngươi đột phá đi vào thấy tình huống thế nào?"

Lại một nhóm người của Thiên Thần tộc đuổi tới, số người không nhiều, chỉ có năm người, người cầm đầu mang theo một cái kính bằng xương, nói: "Trưởng giả trong tộc không yên lòng, để cho chúng ta mang đến một mảnh Âm Dương Kính không trọn vẹn, có thể nhìn thấy người ẩn núp trong hư không."

"Tình huống không tốt hơn bao nhiêu." Bên kia Thông Thiên Thê có người mở miệng, không nói thật, ánh mắt lấp lóe.

Mấy người còn lại không lưu ý, muốn lên đường ngay, trèo lên Thông Thiên Thê.

Có người coi như nghĩa khí, đương nhiên cũng là vì tự cân nhắc cho bản thân, nói: "Đừng tới đây, nhanh tróng đi gọi người, tới cứu viện cho chúng ta, nơi này là Lạc Hoàng Pha, che giấu đại khủng bố!"

Những người ở bên kia cứng đờ, cảm giác có một cỗ khí lạnh.

"Mau trốn, nó lại tới!" Bên này tịnh thổ có người nhắc nhở, bởi vì bọn hắn phát hiện gió lốc màu đỏ, đầu người cuồn cuộn, dữ tợn mà hung lệ.

Nhưng mà, những người ở bờ bên kia lại không nhìn thấy cái gì, mang dáng vẻ khó hiểu. Nhưng mà bọn hắn lại cảm nhận được một luồng ý lạnh, lông tóc dựng đứng.

"Âm Dương Kính, nhìn thấu Âm Dương hư ảo!" Người cầm trong tay cái kính xương đột nhiên hét lớn, thôi động một mặt bảo kính trong tay, sau đó bọn hắn cũng nhìn thấy gió lốc đầu người màu đỏ.

"A. . ."

Mà đúng lúc này, trong bọn họ có một người giải thể trong nháy mắt, hóa thành bùn máu và xương vụn, chết thảm tại chỗ.

Sưu sưu sưu sưu!

Còn lại bốn người, không có bất kỳ lựa chọn gì, nhảy lên Thông Thiên Thê, liều mạng trốn về phía trước.

Con người ở khi nguy hiểm nhất, sẽ chỉ dựa vào bản năng mà làm việc, người ở bờ bên kia còn sống, mà sau lưng còn có đại khủng bố , khiến cho bọn hắn không tự chủ được bước lên con đường này.

Sở Phong biết, thời điểm hắn liều mạng đến rồi, người đối diện trong tay cầm Âm Dương Kính không trọn vẹn, đây là chuyên dùng để đối phó với hắn, không giấu được thân hình.

Căn cứ vào nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau thì gặp nạn, hắn quả quyết cầm theo Luân Hồi Đao, trốn ở sau một tảng đá lớn, chuẩn bị làm sát thủ.

"A. . ."

Nơi này càng thêm hung hiểm, những người kia mới vừa lên đường, vừa chạy hướng về bờ bên này chạy thì đã có người gặp nạn, da bọc xương ở dọc đường, bị rút mất một thân sinh cơ, rơi xuống trên Lạc Hoàng Pha.

Cuối cùng, chỉ có những người dẫn đầu kia còn sống xông tới, cầm trong tay Âm Dương Kính không trọn vẹn, soi loạn về phía sau lưng, sợ có đồ vật gì bám vào trên người gã.

Sắc mặt gã trắng bệch nói: "Ta đến để đưa Âm Dương Kính cho các ngươi, vì diệt trừ con chó con Sở Phong ma đầu này, không nghĩ tới cũng bị vây ở đây."

Xoẹt!

Đúng lúc này, Sở Phong xuất thủ, đột nhiên gây khó khăn, một ánh đao đỏ chói hiện lên, chém gã làm hai mảnh, khiến cho gã bỏ mạng tại chỗ!

Đồng thời, Sở Phong một tay thu lấy cái kính bằng xương không trọn vẹn kia vào trong tay, tiếp đó chợt lóe lên rồi biến mất, cứ như vậy mà biến mất.

"Người nào? !"

"Hắn là. . . Sở Phong, vừa rồi Âm Dương Kính quét trúng hắn, ta nhìn thấy là hắn!"

Còn xót lại vài người đều nhảy dựng lên, cảm thấy rùng mình, bên người mình thế mà còn ẩn núp một đại địch, điều này căn bản không cách nào tưởng tượng, trước đó bọn hắn căn bản là không hề biết.

"Phốc!"

Sau đó là một vị đại sư Trận Vực bị chém ngang lưng, chết trong nháy mắt, Luân Hồi Đao khiến cho nhục thân cùng tinh thần của gã đều tan rã, hình thần câu diệt.

"Đứng chung lại một chỗ, liên thủ diệt hắn!"

Có người quát lớn!

Nhưng mà ký hiệu trận vực trên mặt đất lấp lóe, ở trong vùng địa thế này đều là thứ có liên quan đến trận vực, Sở Phong trực tiếp diễn hóa ra thủ đoạn trận vực, khiến cho bọn hắn không thể tới gần nhau.

Bình Luận (0)
Comment