Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong âm thầm ra tay, một phen tàn sát, hắn cảm thấy rất rung động, Thần Linh Hóa Huyết Phiên này có uy năng quá kinh khủng, nếu như không phải bất ngờ ra tay với bà già kia, hắn đoán chừng chính mình chắc chắn sẽ bị xui đến đổ máu, đây là cấm khí, quỷ dị mà cường đại, vô cùng khát máu.
Một ngày này, trong núi Côn Luân xuất hiện một tấm lại một tấm da người, Thần Linh Hóa Huyết Phiên quả nhiên là làm trời nổi giận, quá bá đạo cùng tà môn.
Cuối cùng, Sở Phong bỏ chạy, cơ hồ quét ngang cường giả ở các cảnh giới Quan Tưởng, Xan Hà cùng Tố Hình của Thiên Thần tộc, U Minh tộc, Tây Lâm tộc, Linh tộc, đều giết sạch sành sanh.
Mười mấy tộc tức giận, đồng thời thân thể cũng lạnh lẽo, kết quả này khiến cho bọn hắn cũng có chút chịu không nổi.
Sở Phong một đường đi về phía đông, hướng về phía Đông Hải mà đi, hắn muốn đi từ biệt cha mẹ cùng cùng bọn Hoàng Ngưu, Đại Lão Hắc, Lão Lư..., từ đây sẽ tiến vào trong tinh không, đi thu hoạch lấy một thân phận an toàn, đại náo hậu phương của địch nhân.
Thế nhưng mà khi tới gần Bất Diệt sơn, hắn có chút chột dạ, hiện tại dùng cái khuôn mặt này bị những tên kia thấy sẽ là cảnh tượng gì?
Sở Phong càng tới gần càng không được tự nhiên, thậm chí có một lần muốn chạy đi ngay lập tức, bởi vì, miệng của đám người kia đều rất không tử tế, nhìn thấy cái dạng này của hắn sẽ xuất hiện tình hình gì?
…
Đông Hải, Hải thú ẩn hiện thành đàn, ví dụ như dáng dấp của Huyền Quy ngàn trượng, hay là con Trai già lớn như một hòn đảo, làm bọt nước văng tung tóe cả mấy trăm thước.
Ánh nắng rơi trên mặt biển như đá quý màu lam, dưới đáy biển có rạng san hô như thành trì mơ hồ có thể nhìn thấy được, tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như một thế giới thần thoại.
Sở Phong không quan tâm, một đường đi thẳng tiếp cận hải vực chỗ của Bất Diệt sơn.
Nơi xa, Mỹ Nhân Ngư thành đàn thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt biển xanh lam mà thanh tịnh, ở trên không trung xẹt qua đường vòng cung duyên dáng, sau đó “phù” một tiếng rơi xuống, tóe lên bọt nước óng ánh.
Nếu như là ngày thường, Sở Phong khẳng định sẽ cẩn thận thưởng thức loại cảnh đẹp này.
Những Mỹ Nhân Ngư cơ thể như ngà voi trắng noãn kia, hoặc có một mái tóc dài màu xanh nước biển, hoặc có một đầu tóc vàng giống như ánh nắng, đều vô cùng mỹ lệ xuất chúng, cảnh đẹp ý vui.
Sưu!
Thuyền lục trúc hạ xuống trên hòn đđảo vẫn y như quá khứ, đầy đất đều là đá cuội, thiếu thảm thực vật, mặc dù có cũng rất thưa thớt, mà còn gần như mục nát, ở trên đảo tràn ngập sương mù.
Vẫn còn tốt, đi vào trung tâm hòn đảo, sau khi tiếp cận bảy ngọn núi cao vút trong mây, bên trong đó truyền đến từng làn sức sống, đó là khu vực bên trong Bất Diệt sơn, có càn khôn khác.
Mà ở ngoài núi thì âm u đầy tử khí, khắp nơi đều là sinh vật bất tử, da bọc xương.
"Dừng lại, ngươi là ai, dám xông vào Bất Diệt sơn! ?" Hổ Đông Bắc là người đầu tiên nhảy ra, hôm nay đến phiên nó trực ban, vô cùng cảnh giác, đứng ở trên miệng núi, liếc nhìn Sở Phong.
Nó trừng mắt mắt to như chuông đồng, thân hổ lộng lẫy rất hùng tráng, có thể nói là đang nhìn chằm chằm.
Sở Phong không biết phải nói gì, đây là người quen mà, vậy mà quả thật không nhận ra hắn!
"Con a con a hai a. . . Ngoại địch xâm lấn!" Lão Lư là một tên to mồm, hét một câu làm cho vùng núi này cũng không thể bình tĩnh cùng tường hòa được nữa.
Phần phật một tiếng, một đám Đại Yêu Côn Luân chạy đến, Mã Vương đầu trọc sáng loáng thân cao một trượng, người để trần, trên cánh tay tràn đầy hình xăm.
Lão Lạt Ma cưỡi ở trên thân một con Hoàng Kim Sư Tử, vững như bàn thạch, ở đó tụng kinh, nhưng hai mắt đang mở hé, có từng tia từng sợi ánh vàng nở rộ, thực lực của lão hòa thượng này càng ngày càng cao, thiên phú kinh người!
"Ui, tới đây là một bé gái nữ giả nam trang?"
Con trâu đen lớn ló ra thân thể từ trong miệng núi, mặc dù hóa thành hình người, nhưng vẫn như cũ lung lay một đôi sừng lớn, theo như hắn nói đây là vẻ đẹp của giống đực.
Sở Phong nghe được lời của hắn, mặt lập tức biến thành màu đen, tức giận đến mức muốn lập tức vồ giết tới tẩn cho hắn một trận.
"Bé gái, ngươi từ chỗ nào tới? Đừng sợ, Ngưu ca là trượng nghĩa nhất, sẽ bảo vệ ngươi. Nơi này là thánh địa tiến hóa của Yêu tộc, chắc là ngươi cũng cùng tộc với chúng ta, tự giới thiệu chút đi." Con trâu đen nghiêm mặt lôi kéo làm quen.
"Muội muội, đừng nghe hắn nói bậy, mau tới chỗ này của ta, nói cho Lư ca biết ngươi đến từ tộc nào." Lão Lư nhe răng cửa lớn, vẫy mạnh lỗ tai dài, bày ra một dáng vẻ chân thực nhiệt tình.
"Muội muội Yêu tộc, đừng trả lời với bọn hắn, đều là mấy tên già mất nết chưa thấy qua việc đời. Đến đây, nói chuyện với Hổ ca một chút, sau đó ta đưa ngươi đi dạo Bất Diệt sơn." Hổ Đông Bắc cũng dính vào một chân.
Trên trán Sở Phong nổi đầy gân xanh, cái này mẹ nó, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục a, mấy tên mất nết này quả nhiên là hư hỏng khiến cho lá gan hắn cũng đau, phổi cũng đau nhức, không có cách nào nhịn!
"Lão Hắc, ngươi nhìn cho kỹ, ông đây là ai?"
"Còn có, Lão Lư đồ hèn nhát nhà ngươi lại ngứa da rồi sao, thích ăn đòn!"
"Con hổ kia, ánh mắt có ý gì? !"
Sở Phong nổi giận quát lớn, nhanh chân đi đến cửa vào núi.
Trên thực tế, đám người này mặc dù ngoài miệng không đáng tin cậy, nhưng kỳ thật vẫn luôn phòng bị, bỗng dưng có người tới cửa, bọn hắn âm thầm bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, như lâm đại địch.
"Hỏng bét a, nhóc con này hiểu rõ về chúng ta, mà chúng ta lại không biết gì về nó!" Mã Vương nói nhỏ.
"Mẹ nó, đều nhìn kỹ cho ta, các ngươi không nhận ra ta sao? !" Sở Phong bị chọc tức, cảm giác đám người kia không đến mức mắt kém như thế, đây là cố ý a?
"Làm sao lại giống Sở Phong như vậy?" Rốt cục, hổ Đông Bắc trợn tròn con mắt, lăng lăng nhìn hắn, cuối cùng phát ra một câu, thiếu chút nữa đã làm cho Sở Phong tức đến hỏng, nói: "Sở Phong tiểu tử kia thật không phải người lương thiện, thực sự quá hoa tâm, lại có con trai lớn như vậy, thật mẹ nó tích cực, đây là sinh với ai, còn lớn như vậy rồi!"
Loại lời này vừa ra khiến cho Sở Phong muốn nện chết hổ.
Con trâu đen ở bên cạnh càng là trợn tròn mắt, nói: "Thật giống, ngươi là con của Sở Phong?" Tiếp đó hắn thở dài nói: "Đáng tiếc Lão Ngưu ta làm anh hùng một thế, sống hơn mấy trăm tuổi, đến bây giờ còn chưa có hậu đại, muốn đem Hỗn Nguyên Nhất Khí Đồng Tử Công luyện đến cảnh giới tối cao!"
"Ta nướng chín hai tên các ngươi!" Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hắn nghiêm trọng hoài nghi, hai tên khốn nạn này cố ý, cố tình trêu đùa hắn.
"Con a con a hai a, ngươi đến cùng là con riêng của Sở Phong, hay là em gái của hắn a?" Lão Lư cũng nhe răng cửa lớn tham gia náo nhiệt.
Sau đó, một đám người soạt một tiếng xông ra khỏi cửa vào núi, vây quanh Sở Phong, tất cả đều có ánh mắt là lạ, nhìn hắn chằm chằm, hết nhìn lại nhìn.