Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong rất bình tĩnh nói: "Ngươi thì biết cái gì, đây chỉ là quy hoạch gần đây của ta, khi vào trong tinh không lập tức thực hiện, ta còn có một phần kế hoạch lớn ở xa hơn muốn triển khai cơ."
Khi Sở Phong sắp lên đường, chỗ sâu nhất trong vũ trụ, trong Hỗn Độn sôi trào, sau đó có một cỗ lại một cỗ dương khí kinh khủng xuyên thấu ra, giống như pháo hoa chói lọi đang toả ra, vô cùng đẹp đẽ.
Thế nhưng bọn chúng cũng rất kinh khủng, có một vài tinh cầu bị dương khí khủng bố tuyệt luân đụng vào, lập tức bị nóng chảy, biến mất sạch sẽ!
Một ngày này, toàn bộ vũ trụ đều như gặp phải động đất, các tộc chấn kinh.
Trong lúc nhất thời, không ít chủng tộc mạnh mẽ đều đang triệu hoán cường giả trong tộc mình để bàn bạc, bọn hắn dự cảm được đã phát sinh sự kiện lớn.
"Tình huống như thế nào? Ta phải vào trong vũ trụ, ngay cả ông trời cũng đang chúc mừng và tiễn đưa ta mà giáng xuống mưa sao băng"
Sở Phong rất tự luyến lẩm bẩm, bởi vì trong khi hắn ngẩng đầu, bầu trời tươi sáng, giữa ban ngày trời nắng, trên bầu trời lại có một đạo lại một đạo ánh sáng hừng hực xẹt qua, giống như là mưa sao băng.
Nhưng cũng không rơi vào Địa Cầu, mà là bay ngang qua vực ngoại, biến mất ở trong vũ trụ tăm tối.
"Đại Ma giáng thế!" Có người run rẩy, đây là một vị chiêm tinh sư cổ lão.
"Là Chân Tiên đến rồi!" Cũng có người nói như vậy, đây là một vị Đại Dự Ngôn sư trong tinh không.
"Chẳng lẽ thật sự tồn tại Dương gian, nơi này của chúng ta là Minh Thổ, hiện tại có sinh vật từ Dương gian đến đây, bọn họ muốn làm gì? !" Một vị Thần Quái sư rung động trong lòng, mặt không có chút máu.
…
“Mặt trời mọc ta leo lên bầu trời. Đến bầu trời ta lại muốn hát vang...”
Trong không gian gấp của Trái Đất, trên một tinh lộ thông với vực ngoại, không một bóng người, cũng không có hung cầm mãnh thú xuất hiện, nhưng Sở Phong đang cất tiếng hát, tâm trạng có vẻ không tệ lắm.
“Chính là chỗ này, chắc là một con đường cổ dẫn tới nơi cần đến.”
Sở Phong xác định con đường mục tiêu, hắn tìm đọc các loại tài liệu lịch sử, đặc biệt là những truyền thuyết ít ai biết đến được tập hợp trong quang não, tiến hành suy đoán.
Cuối cùng, hắn xác định con đường này ở sâu trong Hoàng Sơn, đó chính là con đường dẫn tới nơi cần đến.
Thời thượng cổ, Trái Đất huy hoàng không gì sánh nổi, vạn tộc đến bái Thánh, trên mỗi danh sơn đều có con đường thông tới các chòm sao khác nhau, được xưng là cực kỳ phồn thịnh.
Đại chiến thượng cổ qua đi, tiến hóa giả trên Trái Đất thua thảm hại, suýt nữa bị giết sạch, các tinh lộ đều bị cắt đứt, bị hoang hóa, nếu không phải tiến hóa giả của vực ngoại ở thời đại này chủ động đi từ những con đường này tới đây, có lẽ chẳng ai biết tới chúng cả.
Sở Phong xác định, trên con đường hoang vu này không có ai cả, bây giờ rất nhiều tiến hóa giả đều có thể đến Trái Đất, trừ những sinh linh cực kỳ mạnh vẫn chưa có cách nào tiến vào.
“Tạm biệt, Trái Đất, cha mẹ, thân bằng cố hữu.”
Sở Phong bình tĩnh lại, đứng trong không gian gấp, hắn quay đầu nhìn lần cuối, lần từ biệt này, không biết bao giờ mới có thể trở về được.
Cở Phong không còn nở nụ cười được nữa, hắn cảm thấy hơi buồn, trong Tinh Không chẳng ai nói trước được điều gì, con đường phía trước thế nào cũng không thể đoán trước được.
Hắn hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ thuận lợi, có thể nhanh chóng gặp lại những người trên Trái Đất mà hắn không có cách nào bỏ mặc được.
Dựa theo kế hoạch, hắn muốn có được một thân phận hợp lý ở vực ngoại, không có bất cứ sơ hở nào. Chống lại được thập đại điều tra, sau đó quật khởi, có thể trở về trong thời gian ngắn. Không bỏ qua những cơ duyên đang thức tỉnh trên Trái Đất.
Nhưng một khi bước vào Tinh Không, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Mặc dù không thể trở về trong thời gian ngắn, nhưng Sở Phong cảm thấy, cũng không tính là bị vuột mất cơ duyên trên Trái Đất. Bởi vì hắn đã lấy được một số thứ mà hắn muốn lấy nhất.
Phương pháp hô hấp, thuốc bất tử cải lão hoàn đồng, những thứ này đều là đồ cao cấp nhất.
“Vèo.”
Sau khi chắc chắn không có người, hắn gọi thuyền lục trúc ra, nhảy một cái, ngồi ở bên trên. Hắn khống chế chiếc thuyền này đi vào sâu trong không gian, đi vào trong hư vô, tốc độ cực nhanh, rồi hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, Sở Phong đi dọc theo con đường này, chạy tới nơi tận cùng của không gian gấp, cuối cùng nhảy vào trong Tinh Không.
Phần cuối của không gian gấp có khả năng thực hiện tràng vực truyền tống không gian chuyển tiếp.
Khi Sở Phong xuất hiện một lần nữa thì hắn đã được truyền tống tới một tinh cầu tĩnh mịch rồi. Nơi đây cũng có tràng vực không gian, có thể giúp hắn dịch chuyển.
“Không phải chứ, lẽ nào suốt quãng đường này mình đều phải đi qua từng tinh cầu như thế này. Muốn tới tinh vực mục tiêu thì phải mất bao nhiêu lâu?”
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao nhiều thần tử và thánh nữ rời đi, đều mất mấy tháng đến một năm. Nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì Tinh Không này quá rộng, đường đi mãi cũng không hết.
Lúc này, thực sự hắn muốn gọi cho công ty Thông Thiên Trùng Động, trực tiếp đóng gói bản thân mình, biến thành gói hàng gửi đi.
Nhưng điều hắn lo là dù bây giờ mình là khách hàng bạch kim, chưa chắc đối phương đã tuyệt đối giữ bí mật cho mình. Một khi thông tin bị tiết lộ, chắc chắn bản thân phải chết.
Trái Đất là quê hương của hắn, đi vào trong Tinh Không cũng như mất đi sự che chở cuối cùng.
“Dựa theo con đường điều tra được từ quang não, phía trước sẽ có một tinh cầu siêu cấp sinh mệnh, có thể nghĩ cách đi từ nơi đó, tìm đường tắt tới đích.”
Lúc này, hắn đứng trên một hành tinh chết, lạnh lẽo, không hề có sức sống. Nó cũng không lớn, chỉ có thể coi là một hành tinh rất nhỏ. Ở đây, khắp nơi đều vắng vẻ, không có một âm thanh nào.
Ngửa mặt nhìn lên, xung quanh là một mảnh tối tăm sâu thẳm, có một số ngôi sao nhìn có vẻ rất gần, nhưng lại lạnh lẽo và thê lương đến thế.
Trong bầu trời, không có bất cứ âm thành nào, mới rời khỏi Trái Đất chưa lâu, Sở Phòng liên thở dài, một mình đi vào Tinh Không, không gặp được thân bằng cố hữu, vừa xa cách mà hắn đã thấy nhớ bọn họ rồi.
Nếu sau này không quay lại được, không gặp được những người đó, hắn... không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó.
Chẳng bao lâu sau, Sở Phong rời khỏi tinh cầu này, nhờ tràng vực truyền tống không gian, biến mất chỉ trong phút chốc, đi vào trong tinh hải mịt mờ, bắt đầu cuộc hành trình của hắn.
Vũ trụ quá rộng lớn, nếu không có những tinh lộ này, không có những con đường nhỏ mà tiền nhân thời cổ đại để lại, dù Sở Phong có thuyền lục trúc cũng không có khả năng bay ngang trời.
Dù sao cảnh giới của hắn cũng còn thấp, nếu là thánh nhân thì đã có thể khống chế cái thuyền này đi tới rất nhiều nơi rồi, căn bản không cần truyền tống trên bất cứ tinh cầu đặc biệt nào.
Trên đường đi thực sự buồn tẻ và cô đơn, thứ giải trí duy nhất của Sở Phong chính là đăng nhập vào quang não, tìm hiểu về chuyện bên ngoài qua nó. Nhưng hầu hết thời gian đều không có tín hiệu.