Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âm Tước thích nhất vùng đất lạnh lẽo, hàng năm cường giả của tộc này đều tới đây bế quan, thử đột phá, lấy hàn khí Cửu U để thanh tẩy nhục thân, rèn luyện tinh thần.
Âm Tước nhất tộc có hai con đường, một là dùng âm khí để thanh tẩy, lột xác thành Chí Âm Chi Thể. Còn con đường còn lại là loại bỏ tất cả hàn khí, tụ nạp lửa mặt trời, biến thân thành Chu Tước.
Ví dụ như Âm Cửu Tước đã chọn con đường tiến hóa thành Chu Tước.
Tinh cầu Cửu U này cực kỳ quan trọng với Âm Tước nhất tộc, cao thủ cấp độ Kim Thân trở lên đều cần tới đây một lần để tiến thành thanh tẩy.
Truyền thuyết kể rằng, thủy tổ của Âm Tước nhất tộc, năm xưa từng cường đại tới cực điểm, có thể đi vào nơi cực kỳ sâu của tinh cầu Cửu U, đáng tiếc cuối cùng cũng chưa đi đến điểm cuối. Đến cuối đời đi thử vận may, cuối cùng không thấy đi ra.
Vì vậy, nơi này càng trở nên bí ẩn hơn, thậm chí cường giả cấp Chiếu Rọi Chư Thiên cũng phải kiêng kị, tổ tiên của các tộc cổ dám đi vào thám hiểm, cũng chết không chỉ một hai người.
Toàn bộ tinh cầu đều màu đen, sau khi đến gần, dù đứng ở trong phi thuyền cũng cảm thấy sự lạnh lẽo và đáng sợ.
Trong quá khứ, từng có người thẹn quá hóa giận, dùng đại sát khí, chiến hạm vũ trụ bắn nó từ cự ly xa, kết quả chẳng những không phá hủy được hành tinh này, mà còn làm khí đen Cửu U dâng lên đầy trời, căn nuốt tất cả tiến hóa giả xuất thủ, biến mất vô tung vô ảnh.
Đây là kết quả mà Sở Phong tìm hiểu tường tận từ các tư liệu trong quang não, trên đường đi hắn cũng đã nói với thiếu nữ Hi, để nàng chuẩn bị tâm lý, trong lòng nàng dâng lên sự tò mò mãnh liệt.
Nhưng khi thật sự hạ cánh, dừng chân trên tinh cầu màu đen này, nàng bắt đầu kêu khổ, bởi vì nàng không thể chịu đựng được.
“Lạnh quá, ta thật sự không chịu được nữa rồi.” chính bản thân Sở Phong cũng phàn nàn, đồng thời đến gần người của thiếu nữ, vận chuyển phương pháp hô hấp, hấp thu dương khí của nàng.
Thiếu nữ Hi la lên: “Mi làm cái gì vậy? Muốn lấy dương khí của ta để bồi bổ thân thể âm hư của mi à? Đúng là điển hình của ác quỷ, quỷ háo sắc.”
Sở Phong bị nói á khẩu không trả lời được, cái kiểu nói nhảm gì thế này, thế mà cũng nói được à?
Hắn lập tức giải thích: “Ta là nam, dù thu gom thì cũng là hút âm khí nhé, đừng có nói vớ vẩn.”
“Đi chết đi!” thiếu nữ Hi quay ngoắt đi, không thèm nhìn hắn nữa.
Sở Phong nói sang chuyện khác: “Cô có chắc chắn phi thuyền này mạnh đến mức tà dị, có thể giết chết thánh nhân không?”
Thiếu nữ Hi sửa lại: “Cái gì mà tà dị? Đó gọi là cường đại, là ông nội của ta tự tay luyện chế. Tất nhiên giết quỷ thánh hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Trong hai mắt của Sở Phong có ánh sáng lưu động, hắn mang theo vẻ hưng phấn, nói: “Vậy là tốt rồi, ta thật mong gặp được mấy tên Âm Tước siêu cấp, đánh cho chúng biến thành tro bụi, ngay cả mẹ của chúng cũng không nhận ra. Mặt khác, sau khi rời khỏi nơi này, thuận tiện đi tới tổ tinh của Âm Tước một chuyến, thay bọn chúng kiểm tra bảo khố một chút. Ta nghĩ rằng nơi đó chắc hẳn nhiều năm rồi không được tu sửa, cần chúng ta yêu thương và che chở một cách đặc biệt.”
“Hì hì, ta thích nhất là giúp đỡ người khác.” Thiếu nữ Hi tán thành cả hai tay, quả thực rất ăn nhịp với nhau.
Sau đó, nàng lại chớp mắt to, nhìn mặt đất màu đen này, nói: “Thực ra, ta muốn vào chỗ sâu của cấm địa Cửu U này xem hơn, nói không chừng sẽ có chí bảo hỗn độn nào đó. Nếu như có thể mang về dương gian, với loại khí lạnh lẽo của âm phủ này đủ để giết chết rất nhiều kẻ địch mạnh.”
“Cô kiềm chế lại cho tôi, ngay cả sinh vật Chiếu Rọi Chư Thiên còn lần lượt chết ở trong đó, cô đừng có tự ôm việc khó vào người.” Sở Phong cảnh cáo nàng.
Sau đó, bọn họ đặt chân lên một mảnh đất còn đen hơn nữa, đi vào trong cấm khu Cửu U trong truyền thuyết.
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Tinh Không xa xôi, trên mặt trăng ở bên ngoài sao Tây Lâm, đám á thánh và thánh nhân Âm Cửu Tước, Vũ Văn Thành Không... đang cáo biệt nhau, chuẩn bị quay về.
“Đạo hữu, ta thực sự rất cần cường giả như huynh giúp đỡ, ta dùng một khối mẫu kim để giao dịch với huynh, mua lại cái đầu lâu này. Chẳng lẽ không thể mời huynh tiện tay hộ pháp cho ta một lần sao?”
Trước khi chia tay, Âm Cửu Tước lại đề cập một lần nữa, lão đang rất khát vọng, muốn “thứ chín trong lịch sử” hộ pháp, giúp lão khôi phục lại đạo hạnh.
Trên khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú, trắng trẻo của Ngụy Hằng hiện lên ý cười, nói: “Thật không dám giấu giếm, ta muốn thử đột phá cảnh giới Chiếu Rọi Chư Thiên, không rảnh phân tâm. Nhưng con của ta có thể đảm nhiệm, mặc dù nó là á thánh nhưng cũng có thể trấn giết một số thánh nhân chân chính. Đạo hữu, nếu huynh bế quan ở nơi đây, tất nhiên ta sẽ giúp đỡ hết sức, huynh có thể suy tính một chút.”
Âm Cửu Tước lắc đầu, nói: “Lần này, ta không có ý định đi con đường cũ, ta không muốn biến thành Chu Tước nữa mà muốn đi đến tinh cầu Cửu U, trở thành thần tước Thái Âm.”
Hai mắt Ngụy Hằng trở nên thâm thúy, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mặt khác thường, nói: “Cấm khu Cửu U là một nơi rất thú vị và đáng sợ. Ở thời thượng cổ, trên Trái Đất có ba đại bá chủ từng có kế hoạch đi thăm dò, rất nghiêm túc, dường như nơi đó có thứ gì rất ghê ghớm vậy. Đáng tiếc, đại chiến diệt tộc đột nhiên nổ ra, kế hoạch bị lỡ dở. Như thế này đi, các người đi trước đi, nếu không may có gì dị thường, lập tức dùng quang não liên hệ với ta, ta lập tức sẽ chạy tới. Dù sao giữa hai tinh hệ có trận vực truyền tống. Nếu không được nữa thì ta sẽ nhờ bên công ty thông thiên trùng động giúp ta mở một trùng động siêu cấp, chỉ trong nháy mắt ta sẽ tới nơi.”
Đã nói tới mức này, Âm Cửu Tước cũng không thể cưỡng cầu, điều lão cần thực sự không phải hộ pháp, bởi bên cạnh lão có đám Vũ Văn Thành Không là đủ rồi.
Thực ra, lão muốn Ngụy Hằng trợ giúp là vì có thể đi xa hơn trên con đường thành thánh. Dù sao đây cũng là một vị tuyệt đại thánh nhân, còn đang thử đột phá cảnh giới Chiếu Rọi Chư Thiên nữa.
Nếu Ngụy Hằng đi cùng, giúp lão khôi phục đạo hành, xây dựng lại căn cơ á thánh, chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn hẳn những người khác liên thủ.
Dù sao, cường giả toàn vũ trụ đều cho rằng, năm đó Yêu Yêu, một thế hệ Cửu Khiếu Thông Thiên Độ Kiếp Thể quá siêu phàm, hơn xa thiên tài của những thời kỳ khác, được ca tụng là một đời hoàng kim.
Hơn nữa, Ngụy Hằng còn có thể đứng vững trong đó, đứng ở hạng chín dưới Tinh Không, hẳn sẽ lợi hại hơn thiên tài của những thế hệ sau.
Hiển nhiên, Ngụy Hằng biết suy nghĩ trong lòng Âm Cửu Tước, hắn ta cười nhạt, nói: “A... huynh đừng lo lắng, con của ta đã được ta truyền thụ cho, nó biết cũng không ít. Đến lúc đó, nó cũng có thể gợi ý một chút cho huynh. Có lẽ, chẳng mấy chốc huynh có thể thành thánh, chứ không phải dừng ở á thánh đâu.”