Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bây giờ, bên ngoài giá trị của một sinh vật dương gian tăng lên tới tài nguyên của một trăm tinh cầu. Dù vậy cũng vẫn chưa có cuộc giao dịch nào thành công, quả thật quá hi hữu.
Sở Phong lấy được rất nhiều tin tức có giá trị từ diễn đàn mà Hoàng Ngưu cung cấp, khắp nơi đều đang điên cuồng, tất cả đều đang tìm kiếm sinh vật dương gian, muốn thăm dò bí mật của nhân gian.
Có một vài bá chủ vũ trụ, đứng vững trên đỉnh cao trong thời gian dài, họ đã không còn đuổi theo nhân sinh nữa, chấp niệm duy nhất của họ bây giờ là chuyển thế đầu thai đến dương gian.
Trong tình huống quan trọng này, trong tinh hải sóng ngầm cuồn cuộn, cao thủ của các tộc đều ra hết, lục soát toàn bộ tinh hệ, muốn tìm ra những sinh linh vực ngoại đột nhiên xuất hiện kia.
Vũ trụ lạnh lẽo, không gian tối tăm, âm u đầy tử khí, kết hợp với sương mù u ám. Ngay cả bản thân Sở Phong ở trong tinh vực này cũng cảm thấy nghi ngờ, chỗ này thực sự giống âm phủ.
Tối tăm không mặt trời, bóng tối và tĩnh lặng là chủ đề vĩnh hằng.
Thậm chí, trên đường bọn họ còn thấy một số khu vực đang có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang, đó là do từ hàng ngàn tỉ năm trước lưu lại. Bây giờ nhìn chẳng khác nào bụi vũ trụ, trổi nổi không mục đích.
Nhìn trang phục hoàn toàn không giống hiện tại, khi nhìn đến diện mạo, thể trạng... có một số có lẽ là loài người, nhưng cũng không giống hiện tại cho lắm.
“Lạnh quá, ta sắp chết rét rồi, âm khí quá nặng. Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn dương khí của ta sẽ hao hết, biến thành một người âm. Sau khi chết sẽ biến thành ma.”
Bây giờ, thiếu nữ Hi đang mặc áo giáp và trang phục du hành vũ trụ, quấn kín người, chẳng khác nào cái bánh chưng lớn, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh.
Dương khí khắc chết sinh vật của vùng vũ trụ này, đồng thời âm khí cũng khắc chế nàng, tất cả đều có tính tương hỗ.
“Khi còn bé ta được nghe nhiều chuyện cổ tích như vậy, có một số bá chủ trong sử thi có thể ngao du địa phủ, xâm nhập Minh giới. Tất cả ma quỷ sẽ tránh xa, không làm gì được, lúc đó ta cũng hướng tới lý tưởng như vậy. Ta cũng muốn một ngày nào đó có thể đại náo âm phủ, lưu lại uy danh lớn trên thế gian. Hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải chuyện như vậy, âm phủ thật đáng sợ, hu hu... ta nhớ nhà, ta muốn về dương gian, ta lạnh quá.”
Sở Phong thấy nàng bị hành hạ như thế cũng im lặng, hắn dần dần nhận ra bản chất của nàng, tuyệt đối không phải kẻ gà mờ, hơi phúc hắc một chút, chắc hẳn lại muốn làm chuyện vớ vẩn nào đó.
“Cô lại muốn như thế nào?” hắn hỏi.
Thiếu nữ Hi chớp chớp mắt to, nói: “Minh giới của bọn mi có chí bảo nổi danh nào có thể đốt cháy chứ thiên, có năng lượng cuồn cuộn tràn đầy? Ta muốn đi tìm, bổ sung một chút dương khí, nếu không ta sẽ lo rằng bản thân sẽ chết.”
Sở Phong bĩu môi, nói: “Muốn đi cướp, muốn làm hải tặc vũ trụ thì cứ nói thẳng đi, lại cứ văn vở vòng vèo, chắc hẳn là không có lương tâm.”
“Đâu có chứ.” Nàng tỏ ra xấu hổ.
Nhưng Sở Phong không thể đồng ý, chuyện này đi ngược với dự tính ban đầu của hắn, mục đích hiện tại của bọn họ là chế tạo đá Cửu U, hắn muốn đi khai thác, che giấu dương khí đang phát tán từ phi thuyền, phòng ngừa việc bị biến thành bia ngắm để cường giả các tộc công kích trong khi đang ngao du trong tinh hải.
“Nhưng ta thực sự rất lạnh, không chịu nổi nữa rồi.” thiếu nữ Hi tỏ ra vô cùng tội nghiệp.
“Rất đơn giản, mặt trời.” Sở Phong cười híp mắt, nói.
“Mặt trời? mi đang mắng ta đấy à?” thiếu nữ Hi lập tức trừng mắt, đôi mắt đẹp trợn lên.
“Ta mắng cô bao giờ?” Sở Phong cảm thấy không thể hiểu nổi, sau đó hắn chợt tỉnh ngộ, nói: “Sao đầu óc cô chẳng ra làm sao thế, suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Tôi nói là cô hãy đi vào mặt trời, nơi đó có rất nhiều dương khí, có thể bổ sung đầy đủ cho cô.”
Thiếu nữ Hi xấu hổ, giận dữ, quay đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Cuối cùng, chiếc phi thuyền này bay về phía một tinh cầu, Sở Phong đã sớm xuống dưới ở phía xa, chờ trong tinh không, nhìn theo thiếu nữ Hi khống chế phi thuyền lao tới quả cầu lửa lớn kia.
Hắn hơi giật mình, chiếc phi thuyền này quả thật bất phàm, nó ở trong mặt trời thời gian dài mà không hề có vấn đề gì, không hổ là bí bảo siêu cấp.
Hơn nửa ngày sau, thiếu nữ Hi điều khiển phi thuyền quay lại, sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn mặc chiến y và bộ đồ phi hành gia cổng kềnh, không chịu lộ chân thân.
Nàng phàn nàn nói: “Mặt trời cái quái gì chứ, mặc dù cực nóng nhưng vẫn có từng luồng khí tức u lãnh, thuộc về năng lượng đặc hữu của minh thổ, thực sự làm người ta không chịu nổi.”
Sở Phong nghe xong trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới nói: “Hừ, thật sự khiến người ta muốn chửi thề. Cô đừng có nói với ta, mặt trời cũng không thể thỏa mãn cô. Đại tu sĩ tiến vào đó, một lúc sau cũng không chịu nổi phải ra. Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu dương khí?”
Sau đó, hắn khẽ giật mình, lại nói: “Đợi một chút, rốt cục trong hai ta, ai mới là ma? Người ta thường nói ma cần hấp thu dương khí, gom góp nhiệt độ, bổ sung âm hư, sao đến cô thì lại trái ngược lại?”
“Phi, mi nói chuyện thật khó nghe. Ta là người, Minh giới của bọn mi đang tước đoạt sinh khí của ta đấy.”
Cuối cùng, hai người vừa đi vừa cãi nhau, rốt cục cũng tiếp cận mục tiêu – tinh vực Long Tước.
Sở dĩ có cái tên này là bởi vì trong mảnh tinh vực này có tổ tinh của Âm Tước nhất tộc, tổ địa của Ngạc Long nhất mạch, hơn nữa cũng cách nhau không xa.
Trong mảnh Tinh Không này, hai tộc này chính là bá chủ, chiếm cứ địa vị thống trị, vì vậy nên mới có cái tên này.
Mảnh tinh vực này ngay trên con đường trước mặt của đám Sở Phong, không xa lắm, tối thiểu so với tinh hệ của những kẻ giàu có nổi danh gần hơn hiểu.
Trong tinh hệ Long Tước có một cấm địa kỳ dị, danh chấn vũ trụ, cực kỳ nổi tiếng, được xưng là Cửu U. Nơi đó lạnh đến thấu xương, giống như nơi sâu nhất của địa ngục nhân gian, quanh năm đều bị âm khí bao phủ.
Đừng nói người của nhân gian, ngay cả những sinh linh trong vùng vũ trụ này cũng không thể chịu được, họ cảm thấy nơi đó là minh thổ, là âm phủ.
Trong cấm địa này có đá Cửu U, nó còn lợi hại hơn nhiều so với thứ gọi là huyền băng không tan được, là vật liệu cực hàn trời sinh.
Đương nhiên, đám Sở Phong không dám đi vào nơi sâu nhất của cấm địa Cửu U, là như vậy chẳng khác nào tìm đường chết, bởi ngay cả nhân vật cấp Chiếu Rọi Chư Thiên cũng từng chết trong đó, không thể xông vào.
Hắn chỉ muốn ở rìa ngoài lấy được một ít đá Cửu U, dùng thủ đoạn trận vực khắc các phù văn vào đó, khảm trên phi thuyền. Như vậy sẽ khiến dương khí mãnh liệt trên phi thuyền này biến mất, làm nó nhìn bình thường một chút.
Như vậy, sau này đi chinh chiến các nơi, chặn giết tộc Thiên Thần, Tây Lâm tộc... sẽ không sợ bị bại lộ, không cần lo lắng cường giả của toàn bộ Tinh Không vây bắt.
“Một lúc nữa hạ cánh, chúng ta phải cẩn thận chủng tộc Âm Tước đấy.” Sở Phong nhắc nhở, đã tiếp cận mục tiêu, hắn thấy một tinh cầu màu đen, cách một khoảng khá xa mà vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.