Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sự đau đớn của thân thể Minh thúc thua xa đau lòng, năm đó ông quý đứa bé này như vậy, dạy hắn ta biết chữ, dạy phương pháp hô hấp cho hắn ta. Thế mà cuối cùng lại bị đứa bé này tự tay chém đầu, ướp muối ở trong cái bình này.
"Minh thúc, giấc ngủ này ngon chứ?" trên gương mặt điển trai âm nhu của Ngụy Hằng lộ ra ý cười, nhìn rất hiền hoà.
Minh thúc không muốn nói chuyện, trong tình cảnh này, còn có thể nói cái gì, chỉ có sự đau lòng mà thôi. Cùng là một trong những đứa trẻ thông minh năm đó, Yêu Yêu trọng tình cảm như vậy.
"Không biết Yêu Yêu thế nào." Cuối cùng, Minh thúc tự lẩm bẩm như vậy, ông rất lo lắng cho Yêu Yêu, trời cao đố kỵ anh tài, một người được xưng là thiên tài kinh diễm nhất từ thượng cổ đến nay, lại rơi vào một kết cục như vậy. Đứa bé kia còn có thể phục sinh được không? mỗi khi Minh thúc nghĩ tới nàng đều cảm thấy lo lắng.
Ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Ngụy Hằng, nhưng lại khôi phục bình tĩnh ngay lập tức, mỉm cười nói: "Yêu Yêu đã tiến vào trong hỗn độn của vũ trụ đổ nát. Ta biết Minh thúc muốn biết tình trạng gần đây của cô ấy, nói cho ông biết cũng chẳng sao. Thi thể chứa tàn hồn của cô ấy được Thánh Sư thúc thúc mang ra khỏi Trái Đất rồi, nhất định ông rất vui phải không?"
Đôi mắt già nua vẩn đục của Minh thúc lập tức sáng như đuốc, tinh thần uể oải lập tức tràn trề sức sống.
"A, bọn họ đã từng tới nơi này, nhưng Ngụy Tây Lâm, tổ tiên của ta, cũng đã đột phá Chiếu Rọi Chư Thiên rồi, đang chiếu rọi mảnh đất này. Ở sân nhà sao Tây Lâm này, bọn họ không chiếm được lợi thế, huống chi tộc Thiên Thần, U Minh tộc... cổ tổ của các đạo thống lớn đã bày ra thiên la địa võng từ lâu rồi. Suýt nữa hắn đã sa bẫy rồi, đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn trốn được."
Sau khi Minh thúc nghe được lời này, vừa mừng vừa lo, ánh mắt phức tạp.
Ngụy Hằng cười lạnh, nói: "Đừng thấy tiến vào trong hỗn độn của vũ trụ đổ nát, cuộc sống của bọn họ chưa chắc đã tốt hơn đâu. Ở trong đó có tiên thiên hỗn độn thần chỉ, có Di tộc tiền sử, bây giờ vùng thế giới kia đang đại loạn."
"Loạn mới có thể phá vỡ trật tự vốn có, mới có thể có hi vọng." Minh thúc cũng không lo.
Ngụy Hằng nói: "Minh thúc, hôm nay ta gọi ông tỉnh lại là muốn làm cho ông giải thoát hoàn toàn. Ta cảm thấy từ thượng cổ tới nay ông đã sống quá mệt mỏi rồi, nên yên nghỉ vĩnh viễn đi."
"Cuối cùng ngươi cũng xuống tay với ta." Minh thúc rất bình tĩnh, ông sớm đã dự liệu được sẽ có ngày này.
Ngụy Hằng lắc đầu, nở nụ cười nhạt, nói: "Không, không, không. Sao ta lại ra tay với người thầy vỡ lòng của mình chứ, ta luôn luôn tôn sư trọng đạo. Minh thúc, ta định dùng ông để giao dịch với người khác, bán cho Âm Cửu Tước. Hắn ta ở bị tràng vực của Trái Đất làm mất căn cơ á thánh, bây giờ đã tàn phế, cần bản nguyên của thánh nhân để độ kiếp, khôi phục đạo hạnh."
"Ồ, cũng không tệ lắm." kỵ sĩ Tinh Không thời xưa là nhân vật tàn nhẫn, hai tay dính đầy máu tươi. Bây giờ, thánh nhân Vũ Văn Thành Không mở miệng, đứng tại chỗ gật đầu, tán thành bản nguyên Minh thúc vẫn có thể dùng được.
Mái tóc đỏ rực của Âm Cửu Tước bay phấp phới, ánh mắt càng lúc càng sáng, như là dung nham đang cuộn trào. Lão rất hài lòng, liếm liếm môi hồng, nói: “Có vẻ chất lượng của hàng hóa rất cao, ta quyết định mua."
Đây là một vụ giao dịch, mà hàng hóa chính là Minh thúc.
Thực lực của những người ở chỗ này đều rất mạnh, không phải á thánh thì là thánh nhân.
Minh thúc biết Âm Cửu Tước và Vũ Văn thành Không, biết tội ác của bọn chúng kể không hết, tội lỗi chồng chất. Hiện tại, ông sẽ thành bản nguyên để loại người này khôi phục đạo hạnh, trong lòng bi phẫn, nhưng cũng bất lực không thể làm gì được.
Cuối cùng, ông trầm mặc, cũng không nói lời nào.
Ngụy Hằng mỉm cười, có vẻ hơi tàn khốc, nói: "Minh thúc, ông an tâm đi đi, nhiều năm qua ông quá mệt mỏi rồi, hành tinh mẹ đã hủy diệt, không còn hi vọng gì nữa. Những con mèo con chó còn lại kia làm gì tạo được sóng gió gì chứ? Thật buồn cười. Cho nên, lão nhân gia ngài cũng không cần lao tâm lao lực, âm thầm gắng sức nữa. Tương lai Tây Lâm tộc của ta sẽ trở lại hành tinh mẹ, xây dựng lại quê hương. Lúc đó, hành tinh mẹ sẽ quật khởi, sẽ toả sáng hào quang lần nữa, đó mới là nơi tồn tại hi vọng."
Âm Cửu Tước lấy ra một khối kim loại rất nhỏ, nó tỏa ra hào quang lóa mắt, giao cho Ngụy Hằng, cuộc giao dịch này thành công.
Kia là một khối mẫu kim rất nhỏ nhưng lại bị pha tạp không thuần, nhưng nó cũng có giá trị liên thành, khiến tuyệt đại cao thủ cũng phải động lòng.
"Rất tốt." Ngụy Hằng gật đầu, bởi vì lần giao dịch này hắn ta kiếm được món lợi lớn, thông thường làm gì có chuyện có mẫu kim đem ra giao dịch trên thị trường chứ?
Trong vũ trụ tinh không, một chiếc phi thuyền đang di chuyển trong vùng u ám, không dám tiến vào bất cứ tinh cầu có sinh mệnh nào, lén đi qua một mạch.
"Ta nói cho cô biết, bên trong Minh giới này, tộc làm người ta ghét và hận nhất chính là Tây Lâm tộc, tộc Thiên Thần, U Minh tộc, Linh tộc, Cơ Giới tộc,... Ngoài ra còn có kỵ sĩ của Tinh Không, quả thực không bằng heo chó, tàn nhẫn làm đủ mọi việc xấu. Người người muốn tru diệt, nhìn thấy bọn chúng, không cần nói hai lời, lập tức xông lên giết là được."
Sở Phong đang truyền thụ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan “chính xác” của vùng vũ trụ này để thiếu nữ Hi có thể sinh tồn. Khi nói tới cao trào, hắn hận không thể lập tức động thủ.
Thiếu nữ Hi chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn tên đang đắc trí kia, nàng đang nghĩ rất có khả năng bản thân gặp phải một tên lắm lời, hơn nữa còn là một tên đại lừa bịp, vô cùng không đáng tin cậy.
Cuối cùng, nàng quả quyết đưa ra kết luận, nói: “Ta đoán rằng mi có mối hận đoạt chồng, mối thù giết con, không đội trời chung với đám Tây Lâm tộc, tộc Thiên Thần, kỵ sĩ Tinh Không...”
Sở Phong thật sự muốn đánh nàng ta, nói cái quái gì vậy? Loại thù này, hắn thật sự không chịu đựng nổi. Hơn nữa, sao lại có mối hận đoạt chồng ở đây chứ?
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt hắn hơi đen, nói: “Ta lặp lại một lân nữa, ta là nam.”
Thiếu nữ Hi vung tay rất bá khí, nói: “Chẳng ảnh hưởng gì cả, cho dù mi là ma nam, ta cũng coi mi là bạn thân. Xem như mi là một người bạn ma mà ta quen trong Minh giới.”
Vẻ mặt Sở Phong bất thiện, hắn cảm thấy bản thân phải dạy nàng ta “làm ma” là như thế nào. Hắn quả quyết truyền thụ cho nàng các tư tưởng đúng đắn một lần nữa, giúp nàng tăng “tinh thần cao độ”.
Phi thuyền vũ trụ nhảy vọt, từ tinh hải tiến vào một mảnh tinh hệ khác, nhưng toàn bộ đường đi đều u ám, rời xa hằng tinh phát sáng, tới gần các lỗ đen và vực thẳm trong vũ trụ.
Bởi chiếc phi thuyền này không thể lộ ra ánh sáng, dương khí của nó quá nồng đậm, đi đến những nơi đó sẽ trở thành đèn lồng trong bóng tối. Nếu như bị cường giả của những tộc kia phát hiện, tất nhiên sẽ toàn lực vây quét.