Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1325 - Chương 1339: Thứ Chín Trong Lịch Sử (1)

Thánh Khư Chương 1339: Thứ chín trong lịch sử (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong Tinh Không, một ngôi sao màu xanh nước biển, như là một viên kim cương khảm nạm trong màn đêm, chiếu sáng rạng rỡ, vô cùng mỹ lệ.

Nó được mệnh danh là sao Tây Lâm, có thể coi nó là một ngôi sao cực kỳ giống Trái Đất thời thượng cổ. Khi trận chiến thượng cổ qua đi, tinh cầu này đã bị tộc Thiên Thần tặng cho Tây Lâm tộc.

Bây giờ nó đã là một tinh cầu sinh mệnh siêu cấp, nó được cả thế gian chú ý dưới sự cai quản của Tây Lâm tộc, trở thành một hành tinh vô cùng lóa mắt trong Tinh Hải.

Bởi vì, tổng thể của Tây Lâm tộc có thiên phú kinh người. Dù chỉ là một nhóm người được chia ra từ Trái Đất thời thượng cổ, nhưng bây giờ nó cũng đã phát triển tới trạng thái cực kỳ cường thịnh.

Trên mặt trăng, bên ngoài sao Tây Lâm.

Ngụy Hằng có làn da trắng nõn đang chiêu đãi khách khứa, gương mặt hắn ta tuấn mỹ vô song, nhưng lại có chút âm nhu. Khí chất của hắn ta cực kỳ xuất chúng, khiến người ta thấy một lần khó mà quên được.

"Đầu người ở đây, cam đoan là còn mới, sinh mệnh bản nguyên vẫn còn. Sử dụng nó sẽ có hiệu quả tuyệt hảo để khôi phục căn cơ tiến hóa."

Ngụy Hằng cười cười, năm đó hắn ta xếp thứ chín dưới Tinh Không, kinh diễm thời thượng cổ. Phải biết rằng, thời kỳ đó có Yêu Yêu, Cửu Khiếu Thông Thiên Độ Kiếp thể,... thế mà hắn ta vẫn có tên trong mười vị trí đứng đầu, chấn động tinh hải.

Nhiều năm trôi qua rồi, dù trong sử sách hay trong lòng các tộc lão cổ lỗ sĩ, thời kỳ đó luôn được coi là thời kỳ hoàng kim của vũ trụ, không thể chối cãi được.

Trên cái bàn ngọc thạch ở trước mặt của Ngụy Hằng, có một cái bình, nhìn rất bình thường. Nhưng nó lại thu hút ánh nhìn của mấy người ở đây, họ đều đang nhìn nó chằm chằm.

"Thường Minh bị nhốt ở trong đó ư?" Một người hỏi.

"Đúng vậy, đầu của Minh thúc ở bên trong, lúc trước ta dùng muối ở hành tinh mẹ Trái Đất để ướp, tự tay ta nhốt ông ta ở trong bình." Ngụy Hằng bình thản nói.

Nhìn hắn ta rất trẻ, năm tháng không hề để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt của hắn ta, bởi vì hắn ta là thánh nhân tuyệt đỉnh. Thậm chí có người còn truyền rằng hắn ta đang cố gắng đột phá cảnh giới Chiếu Rọi Chư Thiên.

"Không ngờ, Thường Minh thánh nhân uy danh hiển hách năm đó, lại rơi vào tay của Ngụy huynh, bội phục." Một người đứng bên cạnh ca tụng, ánh mắt lóe sáng.

“A, Minh thúc rất lợi hại, nhưng ông ta đã già rồi. Ông ta lao tâm lao lực nhiều năm như vậy, bỏ lỡ việc tu hành, ta cũng chỉ muốn tốt cho ông ta thôi. Ta ướp muối ông ta, để ông ta có thể nghỉ ngơi cho khỏe một chút.”

Ngụy Hằng thản nhiên nói, lộ ra dáng vẻ xem thường. Trong mắt hắn ta, ngoài cường giả Chiếu Rọi Chư Thiên ra, không có ai là đối thủ.

Trên thực tế, mấy người trong phòng này đều rất kiêng dè hắn ta. Bọn họ cảm thấy Ngụy Hằng đã mất hết tính người, một khi trở mặt chuyện gì cũng làm được ra, cực kỳ tàn nhẫn.

Thường Minh cũng chính là Minh thúc, chính là thánh nhân của Trái Đất thời thượng cổ, là người tận mắt thấy Yêu Yêu và Ngụy Hằng lớn lên. Hơn nữa, ông ấy còn là người đã từng dạy Ngụy Hằng, đối xử với hắn ta rất tốt.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Minh thúc là thầy giáo vỡ lòng của hắn ta. Nhưng một khi đứng ở hướng đối lập, sau khi Tây Lâm tộc phản bội Trái Đất, Ngụy Hằng trở mặt vô tình.

Lần trước, Minh thúc xuất hiện trong Tinh Không, đào một tổ trứng rùa tinh hạch, bảo Yêu Yêu chuyển giao cho Sở Phong. Ông muốn giúp hắn tạo một căn cơ tiến hóa kiên cố, vững chắc nhất.

Nhưng sau khi đưa ổ trứng á thần thú kia, Minh thúc không may bị Ngụy Hằng để mắt tới, sau nhiều lần tìm kiếm, lục soát, hắn ta đã tìm được ông.

Cuối cùng, Minh thúc gặp nạn.

Năm đó, Ngụy Hằng – xếp vị trí thứ 9 dưới Tinh Không, tự tay chém đứt đầu của Minh thúc – người thầy vỡ lòng của hắn ta. Hắn ta ướp muối đầu của ông rồi để vào trong một cái bình, cũng đã từng đưa đến hành tinh mẹ, uy hiếp Yêu Yêu, bắt nàng đến vực ngoại.

Lúc ấy Sở Phong từng tận mắt nhìn thấy, tức giận không kìm chế nổi, phẫn nộ nhưng không biết làm gì. Bởi vì hắn không có cách nào đối phó được Ngụy Hằng, bây giờ không thể địch lại tên xếp vị trí thứ 9 dưới Tinh Không này được.

Hiện tại, Ngụy Hằng đang dùng đầu Minh thúc bị ướp gia vị để giao dịch với người khác.

"Có thể mở bình ra để cho ta nhìn một chút không?" Một người đàn ông tóc đỏ rực hỏi. Mặc dù có một ngọn lửa hiện ra bên ngoài thân thể lão, nhưng vẫn lộ ra luồng hơi lạnh.

Lão là Âm Cửu Tước, đã từng là á thánh, cũng là kỵ sĩ Tinh Không thượng cổ, là một kẻ xấu xa, vô cùng máu lạnh và thích giết chóc. Mấy tháng trước, lúc lão xâm nhập vào Trái Đất đã bị tràng vực làm bị thương, bị mất đạo hạnh á thánh.

Có mấy người nữa đi cùng lão, trong đó có một người rất oai phong, mặt như đao khắc, từng sợi tóc lóng lánh, đôi mắt sâu như vực thẳm không thấy đáy.

Ông ta là Vũ Văn Thành Không, cũng là kỵ sĩ của Tinh Không năm xưa, bây giờ là thánh nhân. Ông ta là đại ca kết nghĩa của Âm Cửu Tước.

Năm đó, đám kỵ sĩ Tinh Không này cực kỳ độc ác, kẻ sau hung ác hơn kẻ trước, cho tới bây giờ mặc dù tên thì chết già, tên thì tàn tật, nhưng những tên còn sống đều là những kẻ tàn nhẫn và cực kỳ lợi hại.

Mấy tháng trước, Sở Phong từng giết con cháu của chúng, ví dụ như Chu Vũ Tước và Vũ Văn Phong, đó chính là những người mà Âm Cửu Tước và Vũ Văn Thành Không chọn làm truyền nhân của mình.

"Được, chắc chắn phải kiểm tra hàng trước chứ." Ngụy Hằng cười nhạt, nhưng lại khiến tim của những người ở đây đều đập nhanh hơn.

Tây Lâm tộc có danh vọng như ngày hôm nay, ngoài quân đoàn trưởng Ngụy Tây Lâm hình như đã ở cảnh giới Chiếu Rọi Chư Thiên ra, còn có công lao của thánh nhân tuyệt đỉnh - Ngụy Hằng nữa.

Bình được mở ra, một mùi tanh mặn bay từ trong bình ra, bên trong có một cái đầu tóc hoa râm, trên tóc có dính máu, khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn.

"Minh thúc thức dậy đi, đừng ngủ nữa." Ngụy Hằng gọi, lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng biểu hiện này lại càng khiến người ta kiêng dè hắn ta hơn.

Ông cụ trong bình mở hai mắt ra, có vẻ hơi mơ màng, cho dù là thánh nhân cường đại bị tra tấn đủ kiểu, lại còn bị người ướp muối như thế này, cũng đau đớn không chịu nổi, miễn cưỡng giữ lại tính mệnh.

Trong đôi mắt già nua vẩn đục của ông cụ tóc hoa râm rất ảm đạm, không có một chút ánh sáng nào. Cuối cùng ông tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy Ngụy Hằng, thở dài một tiếng.

Ông nhìn Ngụy Hằng ở trước mặt, lại nhớ tới khi hắn ta còn bé, một âm nhu tuấn mỹ, một non nớt thông minh, cả hai dần dần chập lại làm một, ông rất đau lòng.

Đây cũng là học trò của ông, năm đó có một bé trai đi cùng Yêu Yêu đến chỗ ông, học quyền, luyện kiếm, phảng phất như mới hôm qua.

Minh thúc từng có kỳ vọng rất lớn đối với Ngụy Hằng, nhưng không thể ngờ được chuyện đời tàn khốc, Tây Lâm tộc phản bội, Ngụy Hằng khi đó còn bé cũng dứt khoát ra đi, đến bây giờ lại làm như vậy với ông.

Bình Luận (0)
Comment