Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1324 - Chương 1338: Mối Tình Chưa Dứt Của Người Và Ma (2)

Thánh Khư Chương 1338: Mối tình chưa dứt của người và ma (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong không thể nhịn được nữa, quyết đoán ra tay. Nhưng vừa mới ra tay thì trong khoang ướp lạnh phát cảnh báo mãnh liệt, lập tức hàng trăm hàng ngàn ký hiệu giam cầm hắn. Sau đó, hắn bị dương khí bắn trúng, bay vèo ra xa.

Nếu như không phải hắn quyết đoán nhanh chóng vận chuyển phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, chắc chắn hắn đã bị đốt thành than cốc, hóa thành một mảnh tro tàn.

Mặc dù như thế, toàn thân Sở Phong cũng bốc đầy khói, đau đớn vô cùng. Đến tận lúc hắn trụ được qua đợt ăn mòn của dương khí, hắn mới thở dài ra một hơi, quá nguy hiểm.

Lần đầu hắn cảm nhận được, sự khắc chế của Nhân Gian giới đối vùng vũ trụ này, thứ gọi là dương khí kia quả thực vô cùng đáng sợ.

Nếu như không có phương pháp hô hấp của thế giới kia, không có cách nào có thể cản nổi.

Sở Phong hiểu được rằng, có lẽ phương pháp hô hấp Đạo Dẫn thực sự đến từ dương gian, do hắn tu luyện nó được một thời gian rồi, cho nên có vẻ máu của hắn có tính dương, giống như có một phần gen của Nhân Gian.

"Hu hu... Thật là đáng sợ, mẹ ơi, con nhớ nhà, ngay cả một tên tiểu quỷ cũng hung tàn như vậy. Nó muốn ăn thịt con, Minh giới thật đáng sợ."

Điều này khiến Sở Phong cạn lời, khổ chủ như hắn còn chưa nói gì đâu. Lúc hắn đang đau nhe răng thì thiếu nữ Hi lại chạy ra ngoài, khóc ầm lên.

Mẹ nó, Sở Phong muốn đánh người, đồng thời hắn cũng hơi nghi ngờ, rốt cục thiếu nữ này là kẻ xấu hay là một kẻ gà mờ đơn thuần. Trong phút chốc, hắn cũng không rõ như thế nào nữa.

Bất kể nói gì, hắn đã bị bắt làm tù binh, vừa rồi lại còn bị xui xẻo nữa.

Thiếu nữ Hi nói: "Tiểu quỷ, mi không có sao chứ, đúng là không sợ dương khí thật. Bây giờ ta tin, mi là con cháu của cường giả Nhân Gian bị lưu tại Minh giới."

Sở Phong mặt đen lên, nói: "Cô có lòng đồng tình không? Cùng đến từ Nhân Gian mà cô lại hạ độc thủ với ta, thực không phúc hậu chút nào.”

"Chuyện này không liên quan đến ta, chiếc phi thuyền này là ông nội ta luyện chế, nhìn qua có vẻ là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, thật ra có dung nhập phù văn tiến hóa rất kinh khủng bên trong, suýt nữa thì nó biến thành bí bảo tiên thiên đấy. Nếu thật sự dùng toàn lực, nó có thể giết chết Thánh giả được chứ không đùa đâu."

Sở Phong lập tức ý thức được, ông nội của nàng là một nhân vật lớn, gia tộc của thiếu nữ này ở Nhân Gian giới chắc chắn có địa vị không nhỏ.

Thiếu nữ Hi xin giúp đỡ, nói: "Đúng rồi, tiểu quỷ, mi tên là gì, mi có thể giúp ta trở về dương gian không? nếu có thể trở về thành công, nhất định ta sẽ báo đáp.”

"Ta không phải quỷ, ta tên là Ngô Luân Hồi." Sở Phong không thích cái danh xưng quỷ vật này chút nào, từ đầu đến giờ hắn vẫn tin mình là người sống.

"Ngô Luân Hồi, mi không tin có luân hồi? A, ông nội ta cũng không tin luân hồi, nhưng suốt ngày lải nhải nghiên cứu luân hồi, quá mâu thuẫn và hoang đường."

Khi Sở Phong nghe được những lời này, hắn cảm thấy đau cả đầu, sao càng nghe lại càng thấy ông lão kia lợi hại đến lạ, người bình thường nào ai dám nghiên cứu luân hồi?

Sau đó, hắn nghĩ tới Luyện Ngục, nghĩ đến tử thành Quang Minh, phía cuối của đường luân hồi và những sinh vật đi chuyển thế đầu thai mang theo những lá búa thần bí, phải chăng chúng có liên quan tới dương gian?

"Ta nói cho cô biết, không trở về được đâu, Minh giới có vào không có ra. Cô vẫn nên nghĩ xem làm gì để sống được ở mảnh thế giới này đi. Ta cảm thấy cô nên học làm quỷ như thế nào đi." Sở Phong tỏ ra trịnh trọng dọa nàng.

Thiếu nữ Hi lập tức thét lên: "Không! người ta còn nhỏ, còn chưa kịp yêu đương, chưa kết hôn nữa. Ta cũng chưa tu hành đến cảnh giới cao nhất, chưa được xem hết non sông gấm vóc, chưa đuổi kịp bước chân của Thiên Đế, ta còn có... rất nhiều rất nhiều tiếc nuối, ta không muốn ở chỗ này làm quỷ."

Thiếu nữ đến từ dương gian này không phải giả heo ăn thịt hổ, không phải xấu bụng, mà thật sự là một kẻ gà mờ? Sở Phong càng không xác định được, hắn cảm thấy hơi mờ mịt.

Thiếu nữ Hi dằn vặt một lúc lâu, rồi mới vừa gọi mẹ vừa lau nước mắt. Cuối cùng nàng tỏ ra mặt ủ mày chau, lại bắt đầu giao lưu với Sở Phong.

"Chẳng lẽ ta thật sự sẽ bị nhốt ở đây cả quãng đời còn lại sao? Ta không tin không có đường ra. Với lại, trong Minh giới không còn người dương gian nào sao? Nếu lập gia đình, ta nhất định phải tìm một người sống, yêu đương với một thi thể lạnh lẽo, chẳng khác nào hù chết ta."

"Ngoài ra..."

"Còn có..."

Nàng hóa thân thành một người nói nhiều, tự mình dằn vặt mãi không thôi, coi Sở Phong như đối tượng để thổ lộ. Nàng nói một lúc lâu cũng không thấy miệng đắng lưỡi khô, "hứng thú nói chuyện" vẫn như rất nồng nhiệt.

Cuối cùng, Sở Phong thực sự chịu không được nàng nữa, đành phải cắt ngang, nói: "Đầu tiên, cô phải nghĩ cách sống sót ở âm phủ. Sau đó, cô muốn tìm người sống, không phải ta chính là người sống sao? Trừ ta có huyết mạch dương gian, cô không tìm được bất cứ người nào như mong muốn của mình nữa đâu."

"Mi... Là quỷ háo sắc trong đám quỷ, dám có ý đồ xấu với ta, ta không muốn có mối tình người và ma với mi đâu." Thiếu nữ Hi tức giận, nhưng nàng lại nhíu mày, khổ não nói: "Nhưng theo lý trí, mi đúng là một nhân tuyển đủ tiêu chuẩn. Nhưng cuộc sống như thế thật sự quá tệ."

"Yên tâm, chỉ cần cô không có ý đồ xấu với ta, ta tuyệt đối không có hứng thú với cô." Sở Phong nói.

"Cái gì, mi nói cái gì cơ? có gan mi nói thêm câu nữa thử xem?" Thiếu nữ Hi nổi giận, nàng cảm giác minh bị đả kích. Nàng hơi phúc hắc, nhưng bây giờ tức giận, nàng lại hơi hoài nghi mị lực của mình.

Sở Phong nói: "Việc này sau này chúng ta sẽ bàn lại. Vì cùng là con cháu của dương gian, ta cần phải dạy cô cách sống sót ở vùng vũ trụ trong minh thổ này."

Lực chú ý của thiếu nữ Hi lại bị hấp dẫn một lần nữa, nói: "Sống sót bằng cách nào?"

"Đầu tiên, cô phải ngụy trang thành người của thế giới này. Sau đó, làm nhiều chuyện tốt một chút, ví dụ như trừ hại cho dân, đi giết mấy kẻ xấu lấy danh là thánh nhân, làm mọi người có cảm tình với cô. Thậm chí còn khâm phục cô trong một số lĩnh vực." Sở Phong tỏ ra chân thành tha thiết, đứng đó dạy bảo.

"Nói một chút xem nào." Thiếu nữ Hi chớp chớp mắt, tỏ ra vô cùng chăm chú lắng nghe.

Sở Phong vỗ bộ ngực, nói: "Yên tâm, có ta ở đây, cô là đồng hương của ta, kiểu gì ta cũng phải giúp cô. Chút nữa tôi sẽ giúp cô vạch ra kế hoạch, chúng ta sẽ đi làm một số chuyện có ý nghĩa, giết mấy tên xấu xa cặn bã. Đương nhiên, chúng ta có thực lực cũng không thể phách lối, nhất định phải khiêm tốn một chút."

"Thú vị đấy, thế bây giờ chúng ta lên đường luôn chứ? Vừa đi vừa nói." Thiếu nữ Hi tỏ vẻ hiền lành vô hại, kích động.

"Được, lên đường thôi." Sở Phong bắt đầu xoa tay, trong nội tâm khá phấn chấn và kích động.

Bình Luận (0)
Comment