Tại thành phố Giang Ninh thuộc tỉnh Giang Nam, vô cùng nhộn nhịp, đây là một trong những thành phố lớn nhất trong nước, tổng bộ của Sinh Vật Thiên Thần được đặt tại đây.
Khu biệt thự vịnh Bích Hồ là một nơi có hoàn cảnh sống rất tốt. Ở đây có đại thụ nhiều người ôm không xuể, có hồ nước đẹp, nhiều tảng đá kỳ lạ thú vị, cảnh trí vượt xa so với phong cảnh nhiều nơi.
Trong một tòa biệt thự tráng lệ, trang hoàng sang trọng, chẳng khác nào cung điện.
Hứa Uyển Di ngồi trên ghế sô pha giận dỗi, sau đó cô ta còn ném chiếc đệm xuống mặt đất, khuôn mặt quyến rũ hiện lên sự lạnh lùng.
Lâm Dạ Vũ đi tới, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hứa Uyển Di hơi thu liễm lại, cắn môi đỏ mọng, cô ta nói với vẻ không vui: "Dù nói thế nào, em cũng là thím của Nặc Y, vậy mà nó lại nói lời lạnh nhạt với em, thực không khách khí."
"Nặc Y rất thông minh, nó không thất lễ như vậy đâu." Lâm Dạ Vũ vô cùng kinh ngạc.
Hứa Uyển Di có mắt phượng, môi đỏ mọng, bình thường vô cùng quyến rũ, nhưng bây giờ cô ta không hề cười, nói: "Uyển Thanh chết, em cũng rất đau lòng, muốn điều tra rõ người nào giết nó. Kết quả em vừa hành động, Nặc Y liền ngang ngược chỉ trích em, em là thím của nó đấy, thế mà nó lại không coi em ra gì."
"Rốt cuộc em đã làm cái gì?" Lâm Dạ Vũ nhíu mày, dựa theo sự hiểu biết của y, bình thường Lâm Nặc Y sẽ không làm như vậy.
"Lần trước, anh và em đi gặp tên Sở Phong kia, lúc đó không cảm thấy có cái gì. Nhưng sau khi trở về em cảm thấy có chút không ổn nên đã phái người đi đến thành phố Thuận Thiên ở phương bắc để điều tra về cha mẹ hắn..."
Cô ta lặng lẽ nhìn sang Lâm Dạ Vũ, thấy y hơi trầm mặc, giọng nói của cô ta bỗng chậm lại, nói: "Em biết, trước đây Sở Phong và Nặc Y có chút giao tình, nhưng nó cũng không thể chỉ trích em như vậy."
"Người em phái ra đâu, có phải đã đối phó với cha mẹ của Sở Phong không?" Lâm Dạ Vũ hỏi.
"Làm gì có chứ. Chỉ tiếp xúc mà thôi, không biết Nặc Y nhận được tin từ đâu, lập tức chỉ trích em. Hơn nữa, nó còn liên hệ với người ở thành phố Thuận Thiên, đuổi mấy người của em đi rồi." Hứa Uyển Di tức giận.
"Em không nên động đến cha mẹ của Sở Phong. Nếu Sở Phong có vấn đề thì em cứ nhằm vào hắn là được." Lâm Dạ Vũ nói.
"Sao anh cứ thiên vị Nặc Y thế? Em bị nó chỉ trích, anh còn trách em." Hứa Uyển Di bất mãn, nhưng cô ta thay đổi thái độ ngay lập tức, nói: "Được rồi, coi như em sai, lần này em hơi lỗ mãng."
Trên đường đi, Sở Phong trò chuyện với cha mẹ hắn, hắn báo cho họ biết rằng khoảng ba, bốn ngày sau sẽ gặp được bọn họ.
Trong lúc trò chuyện, hắn cảm thấy cảm xúc của cha mẹ không ổn, thất thần.
“Mẹ sao thế, đã xảy ra chuyện gì sao?” hắn hỏi.
"Không có việc gì, con sắp trở về là tốt rồi. Hiện tại không yên ổn, mẹ và cha con đều rất lo lắng cho con, con không gạt chúng ta chứ, con thực sự đang ở gần thành phố Thuận Thiên ư?"
“Con sắp đến rồi, cha mẹ yên tâm." Sở Phong cảm thấy trong nhà có chuyện.
"Cha, cha nói cho con biết đi, trong nhà xảy ra chuyện gì phải không?" Sở Phong trò chuyện cùng cha hắn, nghiêm túc dò hỏi.
Cuối cùng, cha hắn không gạt hắn nữa.
Hôm nay, vợ chồng họ bị uy hiếp, đe doạ. Thậm chí những người đó còn muốn động thủ, muốn mang bọn họ đi.
"Ai?" Sở Phong hỏi.
"Chắc là vài tên dị nhân, chúng đều có chút đặc biệt." Cha hắn nói.
Sở Phong nắm chặt điện thoại, trong mắt xuất hiện lãnh ý, chuyện hắn sợ nhất đã xảy ra, hận không thể lập tức về nhà.
Bởi vì, hắn nhạy bén cảm thấy, chuyện này phần lớn là do hắn mà ra.
Những dị nhân này còn muốn hạ thủ với cha mẹ hắn, hắn vô cùng phẫn nộ, họ đã động đến nghịch lân của hắn.
"Sau đó có một số người khác xuất hiện, họ đã đuổi những tên dị nhân kia đi, quả thực là phải cảm ơn bọn họ." Cha Sở Phong nói.
"Cha, mẹ, hai người không phải sợ, tạm thời những kẻ đó sẽ không xuất hiện đâu, chờ con trở về." Sở Phong kết thúc trò chuyện.
Hắn cất điện thoại đi, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng kinh người, hắn vô cùng hoảng hốt, trên người tản ra sát khí đáng sợ.
Sở Phong tiếp tục lên đường, hắn cũng cố gắng bình tĩnh lại, hắn biết chuyện này không phải đơn giản.
Hắn không muốn gây chuyện, hi vọng cuộc sống của mình trôi qua bình an một chút, nhưng mà những người này lại hết lần này đến lần khác khinh người quá đáng, ép buộc hắn không thể không ra tay phản kích.
Lần này là ai, Hứa Uyển Di, Mục gia, hay là Thiên Thần Cánh Bạc?
Nhất là hai người đầu tiên, thực lực của bọn họ đều rất mạnh, nếu thật sự muốn điều tra, nếu hoài nghi cái gì, chắc chắn là sẽ ra tay.
Còn việc có liên luỵ tới người vô tội không ư? Đoán chừng hai nhà kia cũng không thèm quan tâm!
Thà giết lầm ba ngàn, còn hơn bỏ sót một người, đây vốn là phong cách làm việc của bọn họ.
Sở Phong vừa đi đường vừa cẩn thận suy nghĩ, Mục gia chắc chắn là đối thủ mạnh nhất rồi, tiếp theo đó là Hứa Uyển Di, cô ta có thể mượn sức của Lâm Dạ Vũ.
Về phần Thiên Thần Cánh Bạc, mặc dù cá nhân y có chiến lực vô song nhưng các mối quan hệ và nhân mạch của y lại không sánh kịp hai người kia.
Trong lồng ngực Sở Phong có một cơn lửa giận đang bùng cháy, những người này lại dám không biết kiêng nể là gì! Những kẻ nào muốn ra tay với cha mẹ của hắn, dù là ai thì cũng đều phải trả giá thật lớn!
Rừng núi rậm rạp, trên đường đi thỉnh thoảng xuất hiện các loại quái vật.
Sở Phong đã mấy lần giết chết mãnh thú biến dị, nhanh chóng đi đường, chỉ hận không thể lập tức chạy tới Thuận Thiên, hắn rất lo lắng cho sự an nguy của cha mẹ.
Tại khu biệt thự ở Vịnh Bích Hồ của thành phố Giang Ninh.
Hứa Uyển Di đang đấm bóp vai cho Lâm Dạ Vũ, khẽ thì thầm gì đó với y.
Lâm Dạ Vũ mở miệng nói: "Uyển Thanh không còn, anh cũng rất thương cảm, nhưng xem ra bây giờ kẻ tình nghi lớn nhất chính là Bồ Đề Cơ Nhân, lần đó bọn họ đã tập kích vào ban đêm cho nên mới khiến cho Uyển Thanh uổng mạng.”
"Em cũng chỉ là có chút hoài nghi đối với tên Sở Phong kia thôi, dù sao thì Uyển Thanh và Mục cũng từng nhằm vào hắn.” Hứa Uyển Di nói.
Xong cô ta lại lắc đầu: "Nếu đã không có chứng cứ gì thì em sẽ bỏ qua, anh yên tâm đi.”
Hứa Uyển Di nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đẹp liếc xéo y một cái, đôi môi đỏ mọng nhìn rất mê người.
Trên thực tế, trước đây không lâu, cô ta đã liên hệ với Mục gia, thông báo cho bọn họ biết những hoài nghi của mình. Đúng là trong thời gian ngắn cô ta sẽ không ra tay, nhưng Mục gia hành động thế nào đó là chuyện của bọn họ, không có liên quan tới cô ta.
Mục chết rồi, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Y rất được các trưởng bối trong Mục gia cưng chiều, nếu không thì đám thân thích đó cũng sẽ không gọi y là Mục.
Khoảng thời gian này, Mục gia đang triển khai các cuộc điều tra.
Hứa Uyển Di cười rất ngọt ngào, cô ta đang yên lặng chờ kết quả, dù cho chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với Sở Phong, đoán chừng Mục gia cũng sẽ lột một lớp da của hắn.