"Tiểu Sở, một mình cháu đi không ổn đâu, quá nguy hiểm." Bác Lưu vô cùng lo lắng.
"Có một vị dị nhân đi với cháu.” Sở Phong cáo biệt.
Hắn rời khỏi trấn Thanh Dương, đi thẳng theo hướng bắc.
Hiện tại, hắn có thể đi trăm mét chỉ trong vòng 1 giây, có thể nói nhanh như tia chớp, hai chân hắn sải bước, chẳng mấy chốc đã đi được hơn mười dặm.
Nhưng tốc độ này không duy trì được quá lâu, đi quá nhanh, vận động kịch liệt, toàn thân hắn nóng lên, nếu tiếp tục duy trì thời gian dài thì sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Sở Phong không lập tức dừng lại, hắn vẫn chạy như điên, hắn muốn biết cực hạn là ở mức nào. Trên đường, hắn giống như cuồng phong cuốn qua, cát bay đá chạy.
Theo thời gian trôi đi, hắn bắt đầu giảm tốc độ, tốc độ chậm hơn, trên đỉnh đầu hắn đang dần bốc lên khói trắng, quanh thân nóng hổi.
Sau một tiếng, Sở Phong ngừng lại.
"Chạy được khoảng hơn hai trăm dặm rồi."
Đây là tốc độ kinh người, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn. Con người mà tốc độ như vậy, chẳng thua kém xe cộ chút nào.
"Một giây đi được một trăm mét, nhưng chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn, rất khó có thể duy trì tốc độ như vậy mãi được." Sở Phong lắc đầu.
Nếu như toàn bộ hành trình đều giữ tốc độ này thì quả thực dọa chết người.
Trên người hắn có rất nhiều mồ hôi, vận động kịch liệt nên tiêu hao thể lực cũng rất lớn.
Hắn thong thả cất bước, sau khi đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, hắn cảm thấy thể lực khôi phục rất nhiều. Hắn lại chạy như điên một lần nữa, tốc độ vẫn rất nhanh, tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Cảnh vật ven đường nhanh chóng lùi lại.
Trước đây, có khả năng như vậy tuyệt đối được coi là siêu nhân, con người sao có thể mạnh mẽ như vậy được.
Vẫn còn đường để đi, dù có nhiều chỗ không phải đường cái cũng có đường đất vàng tiếp nối. Nếu không, chạy trong rừng núi với tốc độ nhanh như vậy là không ổn.
Tốc độ quá nhanh, rất dễ bị đâm vào núi đá hoặc cây cối.
Sau khi chạy khoảng bốn mươi phút, Sở Phong liền dừng lại, cơ thể nóng ran, da hắn trở nên đỏ ửng, có rất nhiều khói bốc ra, tiêu hao thể lực quá lớn.
"Không thể tiếp tục đi như thế này được." Sở Phong cảm thấy mất quá nhiều sức, không may gặp hung cầm mãnh thú không có thể lực thì sẽ xảy ra vấn đề.
Thể chất của hắn, một ngày đi mấy trăm dặm là chuyện rất dễ dàng, không mệt mỏi chút nào.
Nếu như hao hết thể lực để chạy thì lộ trình sẽ rút ngắn được nhiều thời gian, nhưng có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên đường vô cùng vắng, cả trăm dặm không một bóng người.
Lúc trước, chuyện như thế này khó xảy ra, trước khi trời đất dị biến, làm gì có khu nào vắng người như thế.
Khá nhiều nơi cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng trong núi còn truyền ra tiếng thú hống.
Một tiếng sau, Sở Phong đang giữ vững tốc độ đi bộ, bỗng hắn cảm thấy gió lớn ập đến, có một bóng đen che phủ giữa không trung.
Vèo một cái, hắn lách người lao đến một nơi cách đó hơn mười mét, phát huy hết khả năng thể chất siêu nhân của mình, rời khỏi chỗ hắn vừa đứng.
Bịch!
Một con chim lớn có màu đen xen trắng hạ xuống, móng vuốt của nó đạp trên mặt đất, đất đá bắn toé, tạo nên một trận gió to.
"Chim khách?"
Sở Phong ngạc nhiên, con chim lớn này có chiều dài hơn năm mét, nếu bỏ qua cái đầu thì nó giống hệt chim khách.
Rất hiển nhiên, đây là một con chim khách dị biến, nó có lực lượng phi phàm.
Sự lo lắng của Triệu Tam Gia và bác Lưu là có lý, đường đi quá nguy hiểm, có các loại dị thú và hung cầm, nếu là người bình thường chắc chắn phải chết.
Con chim khách này rất mạnh mẽ và hung hãn, nó bay lên rồi lại lao xuống, hung hãn hơn các loại chim ưng, nó giương móng vuốt lớn ra định chụp vào xương sọ của Sở Phong.
Nếu thực sự bị nó chụp trúng thì chắc chắn đầu sẽ có mấy cái lỗ máu, móng vuốt của nó sắc bén lóng lánh, hơn nữa có lực rất lớn.
Vèo
Sở Phong lách người, nhoáng lên một cái hắn đã ở cách chỗ cũ hơn mười mét.
Răng rắc!
Một gốc cây to bằng thùng nước bị chim khách đụng gãy, hiện tại nó như mình đồng da sắt, sức lực mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Hung cầm dị thú đều mạnh như vậy sao?" Sở Phong nhíu mày, hắn đang quan sát cách săn mồi của con chim khách này, xem nó lợi hại đến dường nào.
Kết quả, hắn phát hiện nó còn khó đối phó hơn so với dị nhân. Nếu đánh nhau chính diện, có lẽ con chim khách này còn có thể giết được vài dị nhân.
Hiển nhiên, con chim khách này có trí tuệ không kém loài người, sau mấy lần công kích không có kết quả, nó quả quyết buông bỏ, bay thẳng lên trời tránh gặp phải nguy hiểm.
"Tao đói rồi, tao còn chưa ăn cơm trưa, mày đừng đi." Sở Phong vung tay lên, đoản kiếm màu đen bay ra, “phập” chim khách bị xuyên thủng người, rơi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, nơi đây có ánh lửa bùng lên, Sở Phong đem chim khách biến dị đi nướng. Đương nhiên hắn chỉ nướng bộ phận cánh bằng thịt mà thôi, con chim khách này quá lớn, không thể ăn hết được.
Mùi thịt xông vào mũi, thịt đã chín, nhưng Sở Phong chưa kịp ăn thì một mùi tanh hôi xộc đến, một con quái vật trong núi xông ra.
Nó to chừng một chiếc xe tải lớn, toàn thân đen thùi, toàn thân đầy gai, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, đây là một tên to xác.
"Con nhím?"
Sở Phong đờ ra, loại dị biến này quá bất hợp lý, con nhím mà cũng lớn được như vậy ư? Nó nhe cặp răng nanh trắng như tuyết, vọt mạnh về phía trước.
Nó chợt dừng lại khi còn cách hắn khoảng mười mét, sau đó tru lên một tiếng.
Vút vút vút...
Từng cây gai đen nhánh trên người nó như mũi tên lại như thiết mâu bay ào ào về phía Sở Phong.
Rầm rầm rầm...
Khi Sở Phong cầm theo thịt nướng lách mình tránh ra, núi đá và cây cối ở mảnh đất kia bị xuyên thủng, gai nhọn màu đen có uy lực kinh người.
"Con nhím mà cũng lợi hại như vậy sao?"
Sở Phong hoảng hốt, tên này có thể để những gai cứng này bay ra nhiều như vậy để bắn chết kẻ địch ư?
Chắc chắn dị nhân không thể phòng được chiêu này.
Hắn không cận chiến, cũng không muốn lãng phí sức lực. Hắn lấy cung Đại Lôi Âm ra, một mũi tên xuyên thủng đầu con nhím, khiến thân thể của nó đổ ầm xuống đất, máu chảy như sông.
Vẻ mặt Sở Phong nghiêm túc, hắn ý thức được, thế giới này đã thay đổi hoàn toàn, càng ngày càng nguy hiểm, người thường khó có thể tồn tại ở nơi hoang dã được.
Sau khi hắn ăn no nê, lập tức rời khỏi khu vực này. Sau khi hắn đi không xa đã nghe thấy phía sau có từng trận tiếng thú rống.
Có mấy con quái vật xuất hiện, chúng xông tới gặm thi thể chim khách và con nhím, tình cảnh vô cùng đẫm máu.
"Dị thú càng ngày càng nhiều." Sở Phong nhíu mày, tâm tình hơi nặng nề. Đây không phải trời đất mà hắn quen thuộc, nơi hoang dã càng ngày càng nguy hiểm, thường có các loại dị thú và hung cầm lui tới.
…