Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vèo!
Sở Phong lấy Ngọc Tịnh Bình ra, đột nhiên quét qua, thu hết hai đứa bé và những già yếu tàn tật kia vào đó hết, nói: "Các người an tâm, tôi mang các người đi!"
Sau đó, hắn quay người đối mặt với đám thiên tài kia.
Trong quá trình này, hắn giơ một chân đạp nát cái đầu của gã đàn ông trên mặt đất, kết thúc tính mệnh của gã.
"Giết a!"
Đám người nọ rống to, tất cả đều vừa kinh vừa sợ, cũng có người rất cẩn thận, lùi lại ra ngoài, muốn liên lạc với bên ngoài.
"Đừng phí sức, cửa ra vào không gian thứ nguyên đã bị ta dùng trận vực chắn lại, chúng mi không một tên nào chạy thoát được, hôm nay ta muốn giết sạch sành sanh!"
Sở Phong một tay cầm Luân Hồi Đao, một tay vươn ra quyền ấn, tung ra Thiểm Điện Quyền, phóng tới trong đám người.
Đám người tộc Tây Lâm này rất mạnh, là những thiên tài đứng đầu tộc này, bằng không, cũng sẽ không được phép tiến đến nơi này tìm kiếm hào quang thần bí kia.
Hơn nữa, phần lớn bọn chúng đều thuộc cảnh giới Xan Hà, chỉ có người của cấp độ này mới khát vọng tia sáng kia nhất, muốn bắt được, nuốt vào trong thân thể.
"Keng!
Lúc này mới giao thủ một phút, Sở Phong đã dùng Luân Hồi Đao chém đứt trường mâu màu đen của một người, đồng thời, đánh tan ánh sáng năng lượng hộ thể của người kia, tiếp đó hắn lại thuận thế bộc phát thủ đoạn mạnh nhất, chém nghiêng qua vai gã ta, nửa người gã bay ra ngoài, kêu thảm, mang theo một mảng máu.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, liều mạng tranh đấu, Sở Phong đã lập tức đánh chết một người, bên dưới Luân Hồi Đao khó có người sống sót, người kia kêu thảm, bị ăn mòn hòa tan cấp tốc.
"Đây là. . . Luân Hồi Đao, mi là Sở Phong? !" Người kia kêu thảm.
"Cái gì? Là hắn ta!" Cả đám người chấn động.
Oanh!
Trong lúc đối kháng kịch liệt, Sở Phong và bọn người đó liên tiếp va chạm, quyền ấn đã đụng độ bàn tay màu tím óng ánh to bằng cái cối xây của một kẻ khác, cuối cùng khiến cho diệu thuật của người kia sụp đổ, bàn tay chia năm xẻ bảy, máu tươi chảy đầm đìa.
Trong nháy mắt, bàn tay của gã hóa thành kích thước của người bình thường, nhưng những huyện đáng sợ chưa kết thúc, tổn thương mà Thiểm Điện Quyền của Sở Phong tạo thành vẫn còn tiếp tục.
Một thứ năng lượng đáng sợ màu vàng óng phá tan bàn tay của gã ta, xông vào trong cánh tay của gã, đôm đốp rung động, cuối cùng khiến toàn bộ cánh tay đều nổ tung.
"Chết đi!" Sở Phong quát, quyền kế tiếp đấm ra lần nữa, phịch một tiếng, Thiểm Điện Quyền nhanh như tốc độ ánh sáng, đánh xuyên qua người này, khiến gã ta tan nát dưới quyền ấn nọ.
"Lão Tứ!" Bên cạnh có một người kêu to thảm thiết, con mắt đỏ ngầu, gã vồ giết về phía Sở Phong: "Mi dám giết huynh đệ của ta, đi chết đi!"
"Giết hắn thì thế nào, ta còn muốn giết mi!" Sở Phong cười lạnh, quay tròn Luân Hồi Đao, trực tiếp nghênh đón lấy nó, không hề sợ hãi.
Đương đương đương. . .
Tia lửa tung tóe, trong tay người nọ là một thanh trường kích hết sức kinh người, gã ta như phát điên mà tấn công Sở Phong, hiển nhiên thanh đại kích này là một bí bảo phi thường lợi hại, được chế tạo từ vật liệu quý hiếm.
Nhưng rất đáng tiếc, sau mấy chục lần va chạm, nó vẫn bị hủy đi, bị Luân Hồi Đao chém đứt, đồng thời ánh máu cũng tóe lên, Sở Phong liên tục vung vẫy trường đao, cắt phăng cánh tay của người này, sau đó chém rụng đầu gã, gã ta phẫn nộ gào thét, chết không nhắm mắt.
"Sở Phong, tên đao phủ nhà người quả nhiên là máu lạnh, nạp mạng cho ta đi!" Những người khác vẫn luôn mãi tấn công, nhưng làm gì cũng không thể ngăn cản hắn, lúc này có người gầm thét.
Sở Phong trơ trơ bất động , nói: "Chúng mi cũng biết đau lòng? Từ thời tổ tiên của chúng mi đến thời đại bây giờ, chúng mi đã làm đủ điều ác, bản thân mình cũng cảm nhận chút thống khổ mất đi thân nhân đi!"
"Giết!"
Lúc này, hắn giống như một Sát Thần, tay trái Luân Hồi Đao, tay phải Thiểm Điện Quyền, đao và quyền cùng tung bay, đại khai sát giới ở nơi này.
Cái gọi là thiên tài, cũng phải nhìn là so sánh với ai, bây giờ Sở Phong như hổ lao vào trong bầy sói, mặc dù gặp phải chặn đánh, nhưng hắn vô cùng tự tin, đánh đâu thắng đó.
"Oanh!"
Thiểm Điện Quyền tung mạnh ra, đánh nổ một người, chấn động khiến khắp nơi đều là xưng máu và vụn xương.
Xoẹt!
Đao quang nhấc ngang, Sở Phong vung một đao chém ngang lưng một nhân vật nguy hiểm trong nhóm người này, khiến hai đoạn thân thể tách rời, gã ta kêu thảm, quay cuồng văng ra ngoài.
Hắn đang đại khai sát giới, thời gian không bao lâu mà đã giết chín người, còn thừa lại sáu người sau cùng.
"Tộc Tây Lâm, không phải các ngươi mang danh là một trong những chủng tộc có thiên phú mạnh nhất sao? Thế mà sao cả đám đều yếu đến phát nổ, đến đi chứ, không đủ cho ta giết!" Sở Phong quát.
Những người này đều nổi giận, nhưng mà, chúng cũng không có cách nào cả, cuối cùng bọn chúng kìm nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên tản ra, mỗi tên chạy theo một hướng, muốn trốn đi.
"Tộc Tây Lâm, chúng mi đều là rác rưởi!" Sở Phong cười lạnh, nói: "Hôm nay đừng hòng có tên nào trốn được, ta muốn đại khai sát giới, giết tới khi Tây Lâm không còn thiên tài!"
Đám người này đều là người nổi bật trong trong thế hệ trẻ của tộc Tây Lâm, nếu như tất cả đều bị chém giết, đủ để cho tầm mắt những lão già kia biến thành màu đen, đau lòng muốn chết.
Xoẹt!
Ngay lập tức, Sở Phong như một Đại Ma Thần, hắn điên cuồng đuổi giết, càn quét những người này, thế nhưng bọn chúng chạy không thoát, chỗ lối ra đã bị Sở Phong dùng trận vực phong kín.
Phốc!
Một người bị chém rớt cái đầu!
Phốc!
Một người bị Sở Phong dùng Thiểm Điện Quyền đâm xuyên qua trái tim, tiếp đó cả người đều phát sáng, sau đó ầm vang tan nát!
Phốc!
Một người bị Sở Phong bổ đôi thành hai mảnh!
Một lát sau, tất cả bọn chúng đều đền tội, Sở Phong đứng sừng sững ở trong sân, Thiểm Điện Quyền phát sáng, mang theo làn máu đỏ thắm, mà trường đao trong tay đã chống xuống mặt đất, cũng có máu tươi trượt xuống từ lưỡi đao.
Lúc này, Sở Phong như một Đại Ma Thần đang đứng ở đây, bốn phía đều là thi thể của đám thiên tài!
Sở Phong đứng ở giữa sân một mình, mùi máu tươi gay mũi, những thiên tài tộc Tây Lâm đang nằm la liệt, tất cả chúng đều bị hòa tan, sắp biến mất.
"Luân Hồi Đao. . . Thật ác độc, ta không muốn chết!"
Có một tên thiên tài vốn muốn giả chết, nhưng bây giờ phát ra dao động tinh thần, gã cảm giác sợ hãi, ngay cả tinh thần cũng đang bị ăn mòn, sắp sửa tan thành mây khói.
Sở Phong lạnh nhạt vô tình mà đứng tại chỗ, căn bản không cần đi bổ đao thêm, lúc này, giọt máu trên Luân Hồi Đao còn chưa lăn xuống mặt đất thì đã bắt đầu biến mất.
Một khi trúng đao, máu thịt hòa tan, cuối cùng hình thần đều là hủy diệt.
"Xem ra các tộc rốt cuộc biết được lai lịch của thanh đao này." Sở Phong tự nói với bản thân, những thiên tài tộc Tây Lâm này nói ra tên của Luân Hồi Đao, rõ ràng hắn đã lộ ra rất nhiều tin tức.