Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1372 - Chương 1386: Giết Tới Khi Tây Lâm Không Còn Thiên Tài (1)

Thánh Khư Chương 1386: Giết tới khi Tây Lâm không còn thiên tài (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Ngươi. . ."

Người tộc Tây Lâm này rất mạnh, là một vị thiên tài đỉnh cấp, sắc mặt gã ta lập tức thay đổi, gã biết mình gặp phải một đứa nhỏ hung ác, đột nhiên cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng mà, còn không đợi gã nói thêm cái gì, quyền thứ hai của Sở Phong đã đến, cái gọi là Thiểm Điện Quyền chính là thứ ánh sáng thần hà nhanh như chớt điện, quyền ấn đã đến ngay trước mắt!

Răng rắc một tiếng, bảo đao xanh biếc bị quyền ấn nện xuyên mặt đao, sau đó còn rạn nứt, tiếp theo thì nổ tung, mảnh vụn của lưỡi dao bay vụt lên, người nọ kêu thảm, cả người toàn là máu, bị trường đao bể nát của chính mình cắm vào trong cơ thể, ước chừng có mấy chục mảnh gãy vụn.

Sau đó, gã lại nhìn thấy một quyền cực tốc phóng đại, nện vào trên mặt hắn, khiến mũi gã ta sụp đổ, trước mắt biến thành màu đen, đau nhức kịch liệt đến mức muốn tru lên.

"A. . ." Hắn kêu to thê lương, gã biết, nếu như ánh hào quang trên nắm đấm của đối phương hơi phun ra mà nói, đầu của gã sẽ bể nát, nát như một trái dưa hấu vậy.

Sở Phong kéo lê lấy gã ta, cứ như đang kéo một con chó chết, trở lại lân cận đám già trẻ quần áo tả tơi kia, phịch một tiếng đập tên thiên tài tộc Tây Lâm này xuống đất.

"Hắn dùng roi quất các người, muốn báo thù không, cứ việc ra tay!" Sở Phong nói, nhìn vào đám người này.

Nhưng mà, bất kể là trẻ con hay cụ già, hoặc thanh niên trai tráng, tất cả đều mang sắc mặt ngây ngô, hai mắt trống rỗng, không có phản ứng gì.

Trong nháy mắt Sở Phong có chút đau lòng, tộc Tây Lâm đã hoàn toàn không coi hậu đại tộc nhân nhất mạch của Yêu Yêu là người, chúng đã chăn nuôi họ thành dáng vẻ ra sao?

Hiển nhiên, đám người này gần như không có bản ngã, còn sống mà cứ như cái xác không hồn, căn bản không có sức sống, không có tinh khí thần!

"Các người là tộc nhân của bá chủ trẻ tuổi nhất vũ trụ của ngày xưa, các người. . . Đều tỉnh lại một chút!" Sở Phong hô.

Nhưng mà, những người này vẫn không có phản ứng gì, bao hồm thiếu nữ với gương mặt bẩn thỉu, cùng với đám trẻ con vốn nên không buồn không lo, họ đều vô cảm trước mọi thứ.

Cách đó không xa, sát khí lập tức vọt lên, tộc Tây Lâm tổng cộng có mười mấy người ở đây, đều là thiên tài, bộc phát năng lượng khủng bố, chúng căm thù mà nhìn Sở Phong.

Vừa rồi Sở Phong quá nhanh, bọn chúng đều không kịp thời ra tay xuất thủ ngăn cản, đã lập tức bị Sở Phong đánh trọng thương một người, đồng thời cũng bắt sống, lúc này tất cả bọn chúng đều muốn xuất kích.

Mà lúc này cái kẻ trên đất, mũi đã gãy nát, miệng đầy máu kia, đang kêu la: "Tiểu tạp chủng, đến cùng mi từ đâu ra hả, phách lối cái gì, nơi này là hành tinh chết hắc lao mà tộc Tây Lâm bọn ta quản lý, có Thánh Nhân trấn giữ, mi làm vậy là muốn chết hay sao? !"

Phốc!

Sở Phong giẫm chân một cái, miệng gã rụng hết răng ra, đồng thời cái cằm bị gãy xương vỡ nát, cằm đã sắp gãy lìa, gã ta lập tức ô ô kêu thảm.

"Mi dừng tay cho ta!" Những người khác của tộc Tây Lâm quát lớn.

Xoẹt!

Đồng thời, có một người nhịn không được xuất kích, không sợ ném chuột vỡ bình mà trực tiếp vận dụng một thanh phi kiếm màu tím, tập kích tấn công Sở Phong, muốn lấy thủ cấp của hắn.

Keng!

Sở Phong rút Luân Hồi Đao ra, một đao vung ra, ánh hào quang đỏ tực tỏa sáng, coong một tiếng, chém đứt phi kiếm tím biếc óng ánh kia, khiến cho ánh hào quang của bí bảo này dần ảm đạm rồi rơi trên mặt đất.

"Xoẹt!"

Cùng lúc đó, hai mắt Sở Phong phát sáng, đây là uy lực của Hỏa Nhãn Kim Tinh, bay ra hai chùm sáng màu vàng óng, quá nhanh, nhanh như là tia chớp vậy.

Phốc!

Cái kẻ vận dụng phi kiếm vừa rồi đã bị xuyên thủng, thân thể lảo đảo một cái, lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Chỉ giao thủ ngắn ngủi thôi, Sở Phong đã làm khiếp sợ đám người này, khiến bọn chúng vô cùng e dè, âm thầm ngờ vực vô căn cứ, đây là thiếu niên hung hãn tới từ nơi nào?

Sở Phong căn bản không quan tâm bọn thiên tài tộc Tây Lâm,mà quay người nhìn về phía đám người già yếu tàn tật kia, từ cụ già đến thanh niên trai tráng, lại đến trẻ con, nhìn thấy bọn họ chằm chằm vào hắn thì nói: "Các người có một thân nhân, tên là Yêu Yêu, được xưng là đứng đầu dưới trời sao, các người có một trưởng bối, là bá chủ trẻ tuổi và kinh diễm nhất trong vũ trụ, các người là tộc nhân của bọn họ, chảy trong mình dòng máu chung nguồn cội, sao có thể sa ngã? Hẳn nên có ý chí chiến đấu cường đại mới đúng, đều thức tỉnh đi!"

Thế nhưng, những người này vẫn chết lặng, chỉ có trong mắt hai đứa bé hơi lộ ra ánh hào quang lạ thường, vụng trộm nhìn về phía Sở Phong.

"Thật chết lặng sao? Trận chiến Thượng Cổ quả nhiên thay đổi quá nhiều, bình thường mà nói, nếu như không gặp phải đại kiếp này, nếu các người sống ở Côn Lôn mà nói, hẳn là một đám thiên kiêu. Nhưng bây giờ, các người đều trở thành cái xác không hồn. Mà tộc Tây Lâm, đã từng là một quân đoàn của Địa Cầu, nay lại không chút kiêng kỵ gì mà nô dịch các người, có chút đáng buồn đáng hận!"

Sở Phong không trách những người này không có tâm huyết, không có ý chí chiến đấu, bởi vì, ở trong môi trường này, cho dù là hậu nhân của cường giả cái thế cũng bị phế bỏ, họ đang bị nuôi nhốt, cái gì cũng không được phép tiếp xúc, hoàn toàn là đang bóp chết thiên tính của bọn hắn.

"Anh. . . Anh, ta hận hắn, lần trước hắn dùng roi quất chết. . . em gái của ta!"

Lúc này, một đứa bé mở miệng, hào quang trong mắt càng ngày càng sáng lóa, nhưng đồng thời cũng mang theo lửa giận và thù hận, nhìn chằm chằm người trên mặt đất kia.

Lúc đứa bé này nói chuyện, tiếng nói vẫn ú ớ, hiển nhiên ngày thường không nói được mấy câu, cả lời nói cũng không suông sẻ được.

"Ta. . . Muốn vì em gái. . . Báo thù, nó. . . Rất đáng yêu, con mắt rất lớn, vô cùng. . . Ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, lại bị đánh chết tươi."

Đứa bé kia nghẹn ngào, vọt ra, quyền đấm cước đá vào gã đàn ông nằm trên mặt đất nọ.

Đứa bé còn lại cũng kêu lên, chạy lên theo, vọt lên thì đá ngay một đá, nói: "Mi. . . Trả mạng cho Tiểu Linh đi!"

"Tốt!" Sở Phong mang theo cảm xúc chập trùng, ở trong hoàn cảnh này, hai đứa bé còn có phản ứng như vậy được mà không bị nuôi nhốt phế bỏ, cũng là đáng quý.

Thế nhưng, cánh mũi của hắn vẫn còn hơi cay cay, nhìn vào đám người già trẻ kia, bọn họ đều đờ đẫn như thế, bị nô dịch phế đi, vốn là tộc nhân của Yêu Yêu, vốn nên rất cường đại mới đúng.

"Oắt con các ngươi dám!" Thiên tài tộc Tây Lâm trên đất kinh sợ, trừng mắt mà quát.

Mắt hai đứa bé ứa đầy nước mắt, nhào cắn về phía trước, miệng thì hô to em gái, muốn báo thù cho cô bé.

Ầm!

Sở Phong đạp xuống một chân, giẫm phế gã đàn ông trên mặt đất, nhục thân cả người gã đã vặn vẹo, cuối cùng cũng không phát ra được âm thanh nào, Sở Phong lo lắng gã ta chó cùng rứt giậu mà làm bị thương hai đứa bé.

"Thằng nhãi, mi muốn chết hả!" Những người còn lại của tộc Tây Lâm gầm thét, nhao nhao lấy ra binh khí, muốn giết tới.

Bình Luận (0)
Comment