Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thánh địa Yêu tộc quá khắc nghiệt, vì để bồi dưỡng Thánh Nhân tuyệt đỉnh nên yêu cầu bọn họ nhất định phải chém giết vượt cảnh giới.
Con cóc Âu Dương cũng hô to kinh ngạc, ngay sau đó kà hô đau, bởi vì khi hai mắt nó liếc xéo làm cho con mắt bị thương kia thiếu chút nữa đã chảy máu, làm cho nó đau đến không chịu được.
Sở Phong quở trách nó: "Đã bị thương rồi mà còn liếc mắt nhìn người, đáng đời!"
"Đây không phải là vì kích động sao, chờ khi bản Thần Vương tấn thăng đến cảnh giới Xan Hà, sẽ đánh cho đám lão già ngoài hành tinh kia đến cả mẹ bọn họ cũng không nhận ra, nhất là là Linh tộc với các loại Vô Kiếp Thần Thể, ta sẽ phun cho bộ mặt bọn họ nước thánh thuần khiết, mẹ nó, lại dám đánh lén Âu Dương gia gia, quay lại ta cam đoan sẽ giết chết bọn họ!" Âu Dương Phong càng nói càng tức.
Khuôn mặt của một đám đại yêu Côn Luân cũng đều hồng hào phơn phớt, đều rất kích động, một đống dị quả cấp bậc rất cao, mang ý nghĩa bọn họ đều có thể đột phá.
"Trước tiên đi chữa thương đi."
Sở Phong mở miệng, trên người hắn còn có Lục Đạo Luân Hồi Đan. Lúc trước, hắn phải đi vào trong tinh không, các loại thuốc cùng Thiên Thần Dịch mua được khi bán Thánh Tử, hắn đã mang đi theo một phần, một mình nên cũng không dùng hết bao nhiêu, cũng tiết kiệm hơn nhiều so với một đám người dùng.
Lúc này, mặc dù không thể cho mỗi người một viên, nhưng sau khi cắt miếng thì mỗi người cũng có thể ăn một chút, đủ để cho bọn họ khôi phịc trong vòng hai ngày này!
"Thiên Thần Dịch vẫn còn, nhưng là Lục Đạo Luân Hồi Đan thì hết rồi, thật là đáng tiếc." Một đám người thở dài, có chút đau lòng, đầu tiên là bị Vô Kiếp Thần Thể - Chu Thượng đánh lén chặn giết, sau đó Linh tộc cùng mấy vị thiên tài Yêu tộc lên đảo đột kích, khiến cho bọn họ tổn thất nặng nề, hao hết bảo đan.
Trong chốc lát, một đám người đều phát sáng, kim hà xán lạn, Lục Đạo Luân Hồi Đan đang phát huy tác dụng, để cho hoạt tính tế bào của bọn họ tăng vọt, tốc độ thay cũ đổi mới tăng tốc.
Trong lúc nhất thời, vùng đất này có ánh sáng hoa lệ tung bay, vô cùng thần thánh, tràn ngập mùi thuốc, Lục Đạo Luân Hồi Đan có tác dụng quá kinh người.
Lúc này, cha mẹ Sở Phong tới, trong nháy mắt nước mắt ấm áp của hai người lăn ra, nhất là Vương Tịnh - mẹ của Sở Phong đã khóc thành tiếng.
Sở Phong tranh thủ thời gian đi tới nghênh đón, cái mũi cay xè, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, vội vàng an ủi hai người.
"Rốt cục trở về rồi." Vương Tịnh rơi lệ, con mắt đỏ bừng, nhưng không dám khóc lớn tiếng, sợ ảnh hưởng đến người chung quanh chữa thương.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con rất tốt, ở bên ngoài ăn ngon ngủ ngon, hết thảy đều thuận lợi." Sở Phong làm sao dám nói cho bọn họ biết các loại chém giết bên ngoài?
Nhưng mà Vương Tịnh cùng Sở Trí Viễn đều hiểu, thế giới bên ngoài làm sao mà có chuyện bình thản như vậy.
Vương Tịnh lau đi nước mắt nói: "Cách xa tinh không, con không biết mẹ và cha con có bao nhiêu lo lắng cho con, chỉ sợ con vừa đi là đi liền mấy chục năm, thậm chí là không quay đầu trở lại."
Sở Phong hổ thẹn trong lòng, chỉ đi ngàn dặm mẹ đã lo lắng, huống chi là xa cách tinh không, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của cha mẹ, rất là tự trách.
Thế nhưng mà người sống một đời, có thật nhiều chuyện đều không thể tránh khỏi, hắn muốn vào tinh không, không còn có cách nào luôn luôn ở bên cạnh cha mẹ được, hắn muốn đi thật xa trên con đường tiến hóa này, nhìn một chút cảnh tượng phía cuối, đến cùng là có cái gì.
Nhất là bây giờ, hắn thậm chí còn đang phải tranh đấu, phải bảo đảm có thể sống sót.
"Cha, mẹ, về sau bất kể là con đi đến nơi nào, thì cũng sẽ rất nhanh trở lại thăm hai người , sẽ không đi quá lâu!" Sở Phong nói ra.
Sở Trí Viễn cùng Vương Tịnh đều không bị thương, dù địch nhân đã từng lên đảo, bọn họ cũng được bảo vệ rất tốt, được sắp xếp ở sâu trong núi, không cho hai người tham chiến.
Sở Phong rất cảm kích Đại Lão Hắc cùng một đám đại yêu Côn Luân, là bọn họ bảo vệ cha mẹ của hắn, nếu không thì hai người khẳng định đã không sống nổi.
Mà bọn Vô Kiếp Thần Thể luôn một mực ra tay, chính là hướng về phía Sở Trí Viễn cùng Vương Tịnh. Sở Phong hiểu rõ, cái gọi là chân tử Địa Cầu muốn đoạt được Đạo Dẫn hô hấp pháp.
Một lát sau, Sở Phong đi đến bên cạnh đám người hổ Đông Bắc, dò xét thương thế của bọn họ, bắt đầu ra tay tương trợ.
Hắn vận dụng thủ đoạn ở cảnh giới Xan Hà, dần dần hóa giải các loại năng lượng của địch nhân dây dưa trong cơ thể, giúp cho thương thế khôi phục càng nhanh.
"Thật là ác độc!" Sở Phong nói nhỏ, khi chữa thương cho Hoàng Ngưu, hắn phát hiện trong tay cụt của nó có một đoàn dương khí nồng đậm mà có vật chất đặc biệt, đây là Vô Kiếp Thần Thể cố ý lưu lại, ngăn cản xương cốt khép lại, không để cho máu thịt sinh trưởng.
Hắn vững tin, trong tay Chu Thượng nắm giữ một loại bí kỹ của Dương gian, lúc trước khi hai người giao thủ đã cảm nhận được dương khí nóng rực, dâng tràn cuồn cuộn.
Sở Phong nhẹ tung ra một nắm đấm, “phù” một tiếng rút ra từ trong cơ thể Hoàng Ngưu một đoàn dương khí, phù văn lấp lóe, cuồn cuộn khuấy động, sau đó bị một bàn tay của hắn đánh tan.
Tiếp theo, hắn đi vào bên cạnh lão tông sư núi Võ Đang, trên râu tóc của lão nhân đều là máu, hai tay bị gãy xương, bên sườn còn có động máu, dường như đã bị người đánh xuyên qua.
Còn tốt là có Lục Đạo Luân Hồi Đan kéo dài tính mạng, cũng có đại dược Sở Phong mới mang về, nếu không thì đã gặp nguy hiểm.
"Đây là ai làm?" Sở Phong hỏi, hắn luôn luôn rất tôn trọng lão tông sư.
"Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên, sử dụng Tinh Hà Chỉ đánh xuyên, cũng đánh gãy hai tay của lão tông sư, lúc ấy Báo Vương, Bàn Vương. . ."
Lão Lạt Ma bên cạnh mở miệng, ngày thường ông không hề bận tâm chuyện gì, nhưng hiện tại kể lại chuyện ngày đó, thật sự rất tức giận. Khi Linh tộc vây quét, bọn họ trơ mắt nhìn người bên cạnh ngã xuống, bị đánh giết, lại không kịp ngăn cản.
Lão tông sư Ngô Khởi Phong vẫn còn tính là tốt, nhờ vào thực lực tinh thâm mà còn sống, còn Báo Vương, Bàn Vương đều bị một chưởng đánh chết, ngay cả Hoàng Kim Lão Sư Tử mà lão Lạt Ma thu phục cũng chết thảm, mà còn là hình thần câu diệt.
Sát ý trong lòng Sở Phong tràn ngập, trong mắt có hình ảnh đổ máu hiển hiện, hắn rất muốn lập tức ra tay đi giết sạch địch thủ.
Qua thật lâu, Đại Hắc Ngưu ngồi dậy, mặc dù từng bị chém ngang lưng nhưng hôm nay thương thế đang nhanh chóng phục hồi như cũ.
"Huynh đệ, lần này nhất định phải đi đại khai sát giới, đám cháu trai này quá áp bức người." Hổ Đông Bắc mở miệng, đầy miệng răng nanh, năng lượng đặc biệt còn xót trong xương cột sống bị gãy đã bị Sở Phong đánh tan, hắn đã có thể tự do đi lại, khôi phục hơn phân nửa.
Hắn tức giận bất bình nói: "Trên trăm môn phái tiến hóa liên thủ, một tên so với một tên càng ngông nghênh hơn, còn muốn thu chúng ta làm thú cưỡi, Hổ gia ta lúc ấy liền nổi giận, thế nhưng mà không địch lại, bị người Tây Lâm tộc đánh gãy xương cột sống."