Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1396 - Chương 1410: Anh Ruột Trong Lò Thái Thượng Bát Quái (2)

Thánh Khư Chương 1410: Anh ruột trong lò Thái Thượng Bát Quái (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong lấy tất cả dị quả trên người ra ngoài, dựa theo cấp độ tiến hóa tương đương chia làm vài phần, sau đó lại lấy ra cành Lôi Kích Mộc bẻ được khi hái dị quả của cây liễu, đồng thời lấy một vài cành khô của gốc cây Quế lấy được trên mặt trăng ra để dưới đất, đương nhiên cũng có không ít máu Bạch Hổ lấy được từ trên mặt trăng.

Đây đều là đồ vật hắn phải dùng cho lần luyện thuốc này, có thể làm tăng thêm dược hiệu.

Oanh!

Ánh lửa cuồn cuộn, vùng đất này trở nên khác biệt, từ bầu trời nhìn xuống, vùng địa thế này giống như có một chiếc Thần Lô giấu ở dưới mặt đất, phù văn lấp lóe tám phương, dâng lên tám loại màu sắc ánh lửa khác nhau, đang đốt cháy.

"Người nào đang kích hoạt vùng địa thế này? !"

Trong lúc này, có người đến lại đi, cũng có người luẩn quẩn không đi, nhưng cũng không dám tới gần quá, bởi vì ký hiệu trận vực của dải đất kia lít nha lít nhít, các loại Thái Dương Hỏa Tinh cùng Thái Âm Hỏa Tinh đang nhảy lên, khiến người sợ hãi.

Hết thảy đều rất thuận lợi, khi tới thời điểm thu hoạch, trời cũng sắp đen, trải qua một đêm nấu luyện, ở bên cạnh hắn xuất hiện không ít đan dược.

Có màu vàng kim xán lạn, có màu đỏ tươi trong suốt, có màu xanh mênh mang, có màu trắng bạc nhấp nháy, quả nhiên là đủ mọi màu sắc, vô cùng chói lọi.

Về phần hương thơm thì cũng không cần nói, nồng đậm xông vào mũi.

Bên ngoài địa thế lò Thái Thượng Bát Quái, có vài người đang quanh quẩn một chỗ, đang ngóng nhìn, bọn hắn cũng ngửi được mùi thuốc nồng nặc.

Đây đã là sáng sớm, trong Lò Bát Quái, Sở Phong mở to mắt, nhìn xem các loại dược hoàn trên đất, hắn vô cùng mừng rỡ, hắn cũng có thể ăn để đẩy mạnh thêm tiến hóa thể chất, tăng thực lực lên.

Nhưng mà đúng lúc này thân thể của hắn cứng đờ, bởi vì có một bàn tay đột nhiên từ sau lưng đặt lên đầu vai của hắn, chuyện này thực sự quá đột ngột, người đã đi đến bên người, hắn còn không cảm nhận được từ trước, làm cho da đầu hắn run lên, toàn thân đều nổi da gà.

Sở Phong không vọng động, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua vai phải, hắn lập tức biết vị này là người nào, đơn giản muốn khóc.

"Ca, ca là anh ruột của đệ, ca hù chết người đấy, ca là quỷ dọa người sao!"

Nơi đó có một cái tay lớn đen sì, mọc đầy lông dài màu đen, đồng thời trên cổ tay còn quấn dây xích kim loại, bị khóa.

Tay lớn mọc đầy lông đen, còn có móng tay như là móc sắt, nhìn thế nào cũng làm cho người ta sợ hãi, đột ngột đập vào trên đầu vai Sở Phong như vậy.

Hắn tất nhiên biết đây là ai, là một thây ma cổ dưới Tử Kim sơn, đây cũng không phải là lần đầu hắn nhìn thấy.

Khi lần đầu tiên Sở Phong tới nơi này, sau khi kích hoạt vùng địa thế này đã từng dẫn ra một cái tay lớn màu đen, bị xích bởi dây xích làm bằng kim loại, đột nhiên từ dưới đất nhô ra.

Lúc đó, trời sụp đất nứt, ông nội của thiếu nữ có vấn đề - đạo trưởng Lam Sơn có lai lịch rất lớn kia cũng phải bị kinh hãi mà chạy trối chết.

Ngoài ra, thời gian sau hắn còn từng đến nơi đây luyện dược, cũng đã tận mắt nhìn thấy, cũng lợi dụng cái tay lớn màu đen này đánh trọng thương thị nữ Mục Thanh của hoàng tử Đại Tề ở con đường tinh không Lao Sơn dám có ý đồ xấu với Lâm Nặc Y.

Hắn đã sớm biết dưới mảnh đất này có một bộ thi thể, gần như thành ma.

Chỉ là mấy lần hắn đến đây luyện dược đều đã bình yên vượt qua, cũng không dẫn phát ra chuyện gì không tốt, ai có thể nghĩ tới hôm nay hắn lại gặp được, bị ngăn ở trong "Lò Bát Quái".

"Ca, hai chúng ta là anh em ruột, là người một nhà ở Thượng Cổ!" Sở Phong cười so với khóc còn khó coi hơn, cố gắng làm ra một dáng vẻ rất chi là thân thiết nói: "Ca ca ruột, bàn tay này của ca quá nặng rồi làm đệ bị đau, buông tay trước được không?"

Cái tay màu đen tràn đầy lông đen này lớn chừng cái quạt hương bồ, đương nhiên so với khi mới nhô lên từ dưới đất đã nhỏ hơn nhiều, có lẽ khi đó đã vận dụng thủ đoạn gì đó.

Tay lớn lạnh thấu xương, khiến cho cả nửa người Sở Phong đều bị âm khí bao phủ, khí tức rét lạnh rót vào trong tạng phủ.

"Rống!"

Đáp lại hắn là một tiếng gào trầm trầm, chấn cho hai tai Sở Phong vang lên ong ong, mắt nổi đom đóm, hắn cảm giác đầu vai mình đã sắp bị nắm cho nứt ra.

Lúc này, bên ngoài địa thế của Tử Kim sơn cũng đi tới không ít tiến hóa giả, có chút hồ nghi, bọn hắn cũng nghe thấy tiếng rống dưới đất, lập tức hơi có vẻ bất an.

Đầu Sở Phong lớn như cái đấu, nhưng lại không thể không mở miệng, thật sự sợ bị xé rách, quái vật từ Thượng Cổ còn sót lại này hiển nhiên là lợi hại phi phàm.

"Ca ca ruột, ca phải khắc chế, không thể xúc động a, ca cẩn thận suy nghĩ một chút, đệ là người một nhà, có khả năng ký ức của ca bị mơ hồ rồi, tranh thủ thời gian nhớ lại chuyện khi còn sống một chút."

Đồng thời, hắn cẩn thận quay người, từ từ quay đầu, muốn nhìn cho rõ ràng.

Kỳ thật, sau lưng của hắn không xa chính là vách đá, cũng coi là vách của Lò Bát Quái, cánh tay màu đen này là nhô ra từ trong vách đá, nhưng cũng không phá hỏng vách đá.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt từ trong vách đá hiển hiện, vô thanh vô tức, nơi đó không bị vỡ ra, nhưng một cái đầu lâu đen sì tràn đầy lông mao cứ chui ra ngoài như vậy.

Đây cũng là thuật Xuyên Tường, không làm hỏng Lò Bát Quái.

Cái đầu này rất lớn, trên đầu lâu có vết máu loang lổ, trên gương mặt cũng đầy lông đen, ngay cả con mắt cũng đã không nhìn thấy, bị lông dài che kín.

Chỉ có khi hắn há mồm thì mới lộ ra đầy miệng răng trắng lạnh lẽo, khiến cho người nhìn quáng mắt và phát sợ, nếu như là người bình thường ở trong này đã sớm bị dọa ngất rồi.

Đây là một cường giả có thực lực không cách nào phỏng đoán, khẳng định đã vượt xa cấp độ Kim Thân La Hán!

Nhất là mỗi động tác của hắn đều khuấy động ra khí tức không hiểu từ trong thân thể, những dây xích kim loại trên người hắn kia liền phát sáng, hình thành phù văn, áp chế hắn lại.

Xiềng xích kim loại ở trên người hắn lít nha lít nhít, chừng mấy chục đến hàng trăm sợi, khóa lại rất nhiều bộ phận.

Năng lượng không hiểu trên người hắn không có cách nào thoát ra ngoài, bằng không thì sẽ càng thêm doạ người, một khi kéo đứt gông xiềng, đoán chừng sẽ có cảnh tượng trời sụp đất nứt.

"Rống!"

Thi Ma gầm nhẹ, tóm lấy Sở Phong, đưa đến trước miệng rộng, lông đen trên mặt rốt cục lộ ra hai vệt huyết quang, đó là con mắt màu đỏ tươi của hắn đang mở ra.

Sở Phong hô to kinh hãi: "Ca ca ruột, không thể ăn, thịt của đệ là độc dược, nếu ca muốn ăn, đệ đi bắt cho ca chút thịt thà tươi mới, lại nói thêm, đệ có mấy cân thịt cơ chứ? Để đệ đi săn voi cho ca, săn rồng cho ca."

Thi Ma nghe lại nghe hắn nói, đúng là đang bày ra một bộ dáng phải ăn vào. Khiến cho khí lạnh trong người hắn cuồn cuộn từ đầu đến chân, có chút không chịu đựng nổi, liền muốn ném ra một chút lửa luân hồi lộng lẫy còn xót lại trong hộp đá.

Đồng thời, hắn cũng muốn vung Luân Hồi Đao, muốn cá chết lưới rách với quái vật này.

Bình Luận (0)
Comment