Sở Phong cũng không có che giấu, lấy hộp đá từ trong ngực ra, đồng thời cũng mở ra, để cho ba người kia thấy rõ.
Bên trong hộp đá xanh mơn mởn, ẩn chứa tinh khí nồng đậm, cho dù ai nhìn thấy cũng biết thứ này không đơn giản!
"Giao ra đây!"
Trần Hải tin chắc rằng thứ này có tác dụng lớn với ông ta. Bởi vì chỉ vừa nhìn một chút thôi mà tốc độ chảy của máu trong cơ thể ông ta đã tăng tốc rất nhiều, ông ta có trực giác, đồ vật bên trong hộp đá có thể giúp ông ta tiến hóa.
Luyện quyền được đến cảnh giới của ông ta bây giờ quả thực là không đơn giản, trực giác cực kỳ nhạy cảm.
"Vì sao phải đưa cho ông!" Sở Phong lạnh giọng nói.
Hắn thu hồi hộp đá, mở đại cung ra, trên cung đã sớm được lắp một mũi tên.
"Còn không cần bẩm báo lên cấp trên sao?” Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn về phía Trần Hải, cô ta cảm thấy đây là công lớn, nên bẩm báo kịp thời mới đúng.
Mục gia đã sớm treo giải thưởng trên trời, ai có thể cung cấp manh mối của Ngưu Thần Vương, xác nhận được hắn là ai thì sẽ có thưởng lớn!
“Câm miệng, ta đã nói không được báo cho bọn họ!” Trần Hải lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cường thế mà bá đạo.
Sở Phong cười, quả nhiên giống như hắn đoán, Trần Hải mười phần dã tính, đồng thời cũng rất tham lam, sau khi nhìn thấy trên người hắn có dị vật phi phàm liền muốn nuốt một mình, không muốn để cho Mục gia biết.
Người phụ nữ trầm mặc, cô ta có chút sợ hãi, lo lắng Trần Hải diệt khẩu.
Vèo!
Chỉ trong chớp mắt, Trần Hải đã hành động, đúng là vô cùng kinh khủng, không kém gì Kim Cương, Thiên Thần Cánh Bạc. Ông ta đánh thẳng về phía Sở Phong, vừa nhảy một cái là cách xa mấy chục thước.
Ông ta một tay cầm tấm chắn, một tay nắn quyền ấn, bộc phát ra uy thế đáng sợ không gì sánh được, đánh về phía trước.
Vèo!
Sở Phong giương cung, đang chờ ông ta vọt lên, như vậy sẽ khó tránh né.
Một mũi tên, mang theo sấm sét, phát ra tiếng sấm cuồn cuộn, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Mũi tên do cung Đại Lôi Âm bắn ra đều ẩn chứa tia điện, uy lực vô cùng cường đại, chỉ là một mũi tên bình thường cũng có thể đem bắn vụn cự thạch vạn cân.
Đùng!
Mũi tên này vốn là bay về phía đầu của Trần Hải, nhưng ông ta cũng nhanh chóng phản ứng, giơ tấm chắn lên, trực tiếp ngăn trở, phát ra một tiếng vang to lớn.
Điện quang quấn quanh, sấm nổ điếc tai, tấm chắn kia gặp trọng kích nhưng cũng không vỡ nát, chất liệu cứng rắn kinh người.
Trần Hải nắm lấy tấm chắn, cả người bị một luồng sức mạnh vô cùng lớn va chạm, không khống chế được thân thể, bay ngược ra ngoài.
Người phụ nữ kia nhìn thấy tình huống như vậy liền nhanh chóng lùi lại, vô số dây leo hiện ra xung quanh người, bảo hộ cô ta.
Về phần con chim ưng kia đã sớm bay lên không trung, cực kỳ sợ hãi Sở Phong.
Vèo vèo vèo. . .
Sở Phong liên tiếp kéo cung, một mũi tên tiếp lấy một mũi tên bắn ra, tất cả đều nhắm chuẩn vào Trần Hải.
Coong coong coong. . .
Không thể không nói, Trần Hải rất đáng sợ, sau khi luyện tập thành công Hình Ý Quyền, ông ta mạnh hơn so với dị nhân bình thường rất nhiều. Ông ta không ngừng huy động tấm chắn, ngăn cản mũi tên.
Trần Hải phản ứng rất nhanh đồng thời thần giác cũng cực kỳ nhạy cảm.
Bây giờ, ông ta còn chưa rơi xuống đất thì đã bị luồng sức mạnh khổng lồ của mũi tên bắn bay ngược, thân thể bay vèo giữa không trung.
Từng mũi tên liên tiếp bắn ra, không phải đâm vào trên tấm chắn thì chính là bị Trần Hải né được, không có cái nào trúng đích.
Sở Phong nhíu mày, tấm chắn này cũng quá kiên cố, ngay cả Long nha tiễn cũng bắn không thủng, độ cứng khiếp người.
Có điều, sấm sét lập lòe, từng tia lửa điện nối tiếp nhau, dù cho Trần Hải không bị trúng tên, cũng bị xung kích khiến cho cánh tay cháy đen, chỗ giữa ngón cái và ngón giữa nứt toạc ra, máu tươi chảy ròng.
Ông ta bị cự lực va chạm bị thương, có điều chỉ nhiêu đó thì chưa đủ để giết ông ta.
Cuối cùng, Trần Hải rơi xuống mặt đất, cầm tấm chắn trong tay, lảo đảo một cái sau đó đột nhiên bật thẳng dậy như một cây trường thương, lãnh khốc nhìn chằm chằm Sở Phong.
"Cây cung này đúng là cực kỳ lợi hại, nhưng mà cũng chỉ như thế thôi, mi không thể dùng nó để giết ta được.” Trần Hải cười lạnh.
Ông ta có tấm chắn trong tay, dựa vào thân thủ của ông ta thì có thể phòng ngự tất cả những mũi tên bắn ra. Quyền sư luyện đến cảnh giới này như ông ta đã rất khủng bố, quả thực kinh người.
Xoẹt!
Một mũi tên bay ra, mang theo tia điện bắn vào mặt đất cách đó không xa, oành một tiếng, chỗ đó nổ tung, một vòi máu tươi phun ra.
"A. . ."
"Thổ Hành Tôn" kêu thảm, nhảy ra khỏi mặt đất, giãy dụa mấy cái thì tắt thở, mũi tên kia xuyên qua người của hắn ta, sức lực mạnh mẽ xé rách cả nửa người dưới.
Sở Phong bắn giết Trần Hải thất bại, quả quyết cho "Thổ Hành Tôn" một tên, bởi vì kẻ này muốn đột kích hắn nên đúng lúc bị giết chết.
Nếu hắn ta vẫn còn tồn tại thì quả thực là tai họa ngầm, hắn ta có thể dung nhập trong lớp đất, tới vô ảnh đi vô tung.
Mặc dù giải quyết được một kẻ địch, nhưng người lợi hại nhất vẫn còn.
Trần Hải cười lạnh, áp sát về phía trước nói: "Giao hộp đá ra đây!”
Sở Phong quả quyết kéo cung một lần nữa, bắn về phía Trần Hải.
"Mi cũng biết, dựa vào thực lực của mi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Mà chỗ dựa của mi – cung tiễn đã không có hiệu lực với ta, ngươi chắc chắn phải chết!" Trần Hải nắm lấy tấm chắn, mang theo sát ý lạnh lẽo tới gần.
Coong coong. . .
Mũi tên và chạm vào tấm chắn phát ra một tiếng vang lớn, kèm theo đó là tiếng nổ ầm vang của lôi điện, bấy nhiêu đó cũng không thể ngăn cản bước chân của Trần Hải, hai tay của ông ta cầm chiếc khiên, chậm chạp tới gần.
Mặc dù rất chán ghét kẻ địch này, nhưng Sở Phong thừa nhận đối phương nói cũng khá có lý.
Hắn từng thử so sánh, cân nhắc chênh lệch chiến lực giữa mình và Kim Cương.
Nếu như bỏ cung Đại Lôi Âm đi, hắn thật sự không phải là đối thủ của Kim Cương.
Bởi vì, Hoàng Ngưu từng đánh lén Kim Cương, mấy lần hạ độc thủ ở sau lưng cũng không có cách nào đánh bất tỉnh hắn ta, có thể thấy được Kim Cương cường đại đến mức nào.
Mà thực lực của Sở Phong còn chưa bằng Hoàng Ngưu, có thể tưởng tượng ra, nếu thật sự không dùng cung tiễn để chiến đấu thì hắn không phải là đối thủ của mấy người như Kim Cương, Trần Hải.
"Vèo!"
Một mũi tên bay ra, bắn vào bụi cỏ.
"Gâu!"
Con chó kia kêu thảm, thân thể bị lực lượng khổng lồ của mũi tên xé rách, chết oan chết uổng.
Sở Phong chuẩn bị bỏ chạy, nhưng mà cái mũi của con chó này quá thính, sợ nó truy lùng được mình cho nên mới trực tiếp bắn giết.
Người phụ nữ kia và chim ưng càng thêm sợ hãi, điên cuồng trốn về phía xa.
"Trốn cái gì? Đều trở về, ta sẽ không để cho hắn tiếp tục làm càn!" Trần Hải quát.
Lúc này, ông ta hành động, tốc độ rất nhanh, như một luồng ánh sáng lướt qua, đến bên cạnh Sở Phong, thi triển Hình Ý Quyền, đánh về phía trước.
Tiếng long ngâm hổ gầm vang lên, hai tay Trần Hải chấn động, cảnh tượng vô cùng người.
Có long và hổ thành hình, hiện lên gầm thét, nghiền ép về phía Sở Phong.
So với những dị nhân khác còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần, gió lốc cuồng cuộn, đại thụ chung quanh điên cuồng lay động, toàn bộ phiến lá trên cây đều rụng xuống.