Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hoàng Ngưu gật đầu, nói: “Thật ra không chỉ chúng tôi, anh cũng vậy. Vì sao lại nói địa cầu khôi phục, tạo hóa vô tnaj, đặc biệt là sau khi trời đất hoàn toàn dị biến, ở đây tu hành một năm bằng ở ngoại giới tu hành mười năm, trăm năm? Cũng là bởi vì, thân ở tinh cầu này, các loại sinh vật đều sẽ ẩn chưa những mạnh vỡ trật tự được kích hoạt một cách nhanh chóng khi hành tinh mẹ khôi phục, từ đó sẽ cùng phát triển cho nên cũng sẽ tiến hóa rất mạnh mẽ.”
Sở Phong gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Hổ Đông Bắc nói: “Cho nên, người anh em cậu không cần lo lắng cho chúng tôi, cậu nhìn đi, ngoài một vài người như cậu và tiểu Hoàng, đám chúng tôi ai cũng là những lão già đã tích lũy cả trăm năm trở lên, trong người có ẩn chứa không ít mảnh vỡ trật tự hành tinh mẹ, cẩn thận nhìn chúng và cảm ngộ thì sẽ có được thành tựu thôi.”
Đây đều là những vấn đề Sở Phong chưa từng nghĩ đến, hôm nay sau khi hắn được gợi mở liền vô thức gật đầu theo bản năng.
Những đại yêu này đều là những sinh vật có linh tính mạnh nhất trên địa cầu, ở thời đại Mạt Pháp, trong những năm tháng không thể tiến hóa họ đã sống mấy trăm năm, đây chắc chắn không phải là kỳ tích của sinh mệnh.
“Đều là vì mảnh vỡ trật tự.” Hắn than thầm, sau đó hắn lại cảm thấy mừng cho những người này, bởi vì điều này có nghĩa là những đại yêu này còn có thể đi được xa hơn, thực lực sẽ tăng đến một cấp bậc khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhìn kỹ lại, cho dù là Ngô Khởi Phong tông sư Võ Đang hay lão Lạt Ma vùng đất phía tây cũng đều là hiện tượng lạ đáng kinh ngạc. Họ đều là những lão già trăm tuổi, cũng được coi là những người già “thành tinh”.
“Nói như vậy, linh tính của mọi người rất mạnh, mấy trăm năm trước đã mở linh căn, tích lũy mãi cho đến bây giờ sao?” Sở Phong lộ vẻ vui mừng đồng thời thở phào một hơi.
Đại Hắc Ngưu nói: “Đâu chỉ như thế, cậu có biết năm đó lão Hắc tôi đã ngao du trải nghiệm ở núi Côn Lôn mấy trăm năm, sống giữa chùa chiền, nghe cao tăng giảng Phật pháp, giải thích thiền đạo, trải qua những lần tẩy lễ của chùa chiền, đạo hạnh của lão Ngưu tôi chưa chắc đã kém so với lão Lạt Ma.”
Ngao Vương cũng gật đầu, những trải nghiệm của nó cũng mang màu sắc truyền kỳ, cũng ở vùng đất phía tây trong mấy trăm năm, nó đi hết chùa chiền này đến chùa chiền khác, làm Thánh thú hộ chùa.
Ở Trạng Địa, các truyền thuyết liên quan đến Thánh thú dãy núi Côn Lôn cũng có chút liên quan đến bọn chúng.
“Hì hì...” hổ Đông Bắc cười, nói: ““Mấy trăm năm qua, tôi tung hoành giữa Siberia và Đông Bắc, đã từng chăn heo du mục, đào nhân sâm bồi bổ, còn giàu kinh nghiệm hơn cả những người chăn dắt và hai thuốc có kinh nghiệm nhất, ngoài ra tôi cũng đã từng làm sơn thần trong một miếu hoang giữa rừng một thời gian rất dài.”
Vẻ mặt Sở Phong vô cùng kỳ quặc, nói: “Mấy trăm năm trước ông đã biết chăn nuôi du mục, biết đào nhân sâm, làm sơn thần? Quả nhiên là yêu quái!”
Sau đó, hắn nhìn về phía những người khác, quả nhiên, cả đám đều rất linh dị, đã thành tinh từ sớm, mấy trăm năm trước đã từng làm rất nhiều chuyện người bình thường chưa chắc có thể làm được.
Chẳng hạn như Hồ Sinh đã từng làm Hồ vương, trong dân gian có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến Hồ đại tiên.
Khi đến phiên lão Lư mở miệng, lão ta tự biên tự diễn nói: “Tôi sinh ra ở vùng đất Giang Nam, đọc đủ thứ thi thư, tinh thông thư hoạ, có thể ngâm thơ viết từ...”
“Tránh qua một bên đi!” Cả đám cùng khinh bỉ, con lừa này đúng là biết nói khoác.
Lão Lư không thích nghe, hơi tức giận, nói: “Thật, trong những năm tháng tôi sống trên núi rất thường xuyên nổi hứng làm thơ, không tin à, các người nghe đây, à ừm, à ừm, Trâu à mày đen như quỷ, Cóc à trên đầu mày có màu xanh, Ngựa à mày có bốn chân, Lừa à mày là rồng trên trời đang ngủ dưới nhân gian! Thế nào?”
Giờ khắc này, mặt Đại Hắc Ngưu đen thui, cóc thì muốn nhổ vào mặt lão Lư một bãi nước bọt, Mã Vương thì không để tâm sờ cái đầu bóng loáng.
Mấy người này thật sự không thể chịu được lão ta, cùng nhau đè xuống bắt lão ta ngậm miệng.
Lúc này, Chu Toàn đầu có bốn sừng thú đã muốn khóc, vẻ mặt phiền muộn, nói: “Mọi người đều là những yêu quái già đã sống mấy trăm năm, trong cơ thể có khá nhiều mảnh vỡ trật tự, tích lũy thâm hậu, chuyện đã đến nước này rồi làm sao quay lại được đây, loài Linh Trưởng như tôi đây giờ lại thành đứng chót rồi.”
Sở Phong vỗ vai gã, an ủi: “Không sao, tôi cũng giống cậu, tích lũy cũng không sâu.”
“Còn không sâu, cậu đã có thể tiến vào vũ trụ đi gây họa cho các tộc rồi.” Chu Toàn lẩm bẩm.
Long Nữ mỉm cười, nói: “Các vị, tập trung vào, không nên dừng lại giữa chừng, mau tranh thủ tu hành để ổn định chắc cảnh giới Xan Hà nào.”
“Nói đúng đấy, tôi không thể chờ thêm được nữa, muốn lập tức xuất quan, muốn đi tìm đám khốn kiếp ngoại vực kia báo thù, đặc biệt là Linh tộc, đương nhiên còn cả Vô Kiếp thần thẻ bản địa, Bồng Lai và người của Doanh Châu nữa.”
“Đúng vậy, tranh thủ thời gian đi, sau khi xuất quan nhất định phải đi săn giết, phải chèn ép chúng về cảnh giới và thực lực luôn!”
Đám đại yêu bắt đầu gào rống, kích động phấn chấn vì thời gian này bọn họ thực sự đã phải nín nhịn quá nhiều rồi.
Trong rừng đá, có từng bụi hoa, hoa tím óng ánh, nụ hoa toa như cái bát, thụy khí và hào quang cùng nhau bốc lên, có thể thấy rõ bên trong có một cỗ năng lượng vật chất kỳ lạ!
Những nụ hoa này kỳ lạ là vì trên bề mặt cánh hoa đều có hình vẽ kỳ lân, trông vô cùng kinh người!
Soạt!
Nhất là, theo nhịp thở của mọi người, những đóa hoa đang nở ra này phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó một mùi hương nồng đậm xông vào mũi, hương thơm đến mức khiến người ta muốn trầm mê.
Hơn nữa, khi đóa hoa nở rộ, hào quang cuồn cuộn, tiên vụ khuấy động, quá dày đặc, có người khi mở miệng hít thở, sương mù và tia sáng do nụ hoa kỳ quái kia tản ra cùng với phấn hoa đều bay đến, lao về phía người đó.
Cũng may, ở đây có rất nhiều hoa kỳ lân, đủ cho đám đại yêu này sử dụng!
Rõ ràng, đây chính là một trong những món quà quý giá nhất ở di chỉ ổ Kỳ lân này.
Hoa kỳ lân có giá trị liên thành là vì kỳ lân sống lâu dài ở đây nên nó chính là loài thực vật được sinh sôi từ huyết khí và năng lượng giao hòa với nhau!
Nụ hoa nở rộ, trong đó có ánh sáng kỳ lân!
Cũng không biết bao nhiêu thời gian trôi qua.
Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong đột phá trước tiên. Hoàng Ngưu thì không cần phải nói, toàn thân ánh sáng vàng xán lạn, quang huy thần thánh soi chiếu, cóc thì cơ thể co rút giống như sắp lột xác nhưng kết quả sau cùng là, mắt như bóng đèn vàng, những đốm vàng trên người càng dữ dội nhưng vẫn mang thân cóc như trước.
“Oài, ông bà nó, sao không biến thành rồng, không biến thành bất tử điểu mà vẫn là cái hình dáng này chứ?!” Âu Dương Phong chửi thề.
Bởi vì, nó là Thần thú, nó nở ra từ trong trứng, ban đầu lúc sinh ra đời nó giống như một con rồng, về sau từng biến thành chim, cuối cùng lại trở thành cóc, nó cho răng khi tiến hóa sẽ biến thành hình dạng khác, đến lúc đó trông sẽ rất oai phong thần võ, kết quả... lần này vẫn là bi kịch cũ.