Hạt giống mọc rễ nảy mầm, sức sống bừng bừng phát sáng trong màn đêm.
Bên trong hộp đá, mầm xanh như mã não, trong suốt óng ánh, phá vỡ dị thổ, tản mát ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.
Vốn dĩ Sở Phong rất mệt mỏi, bây giờ sau khi hít sâu một hơi, toàn thân đã dễ chịu hơn.
Ban ngày hắn dùng hết tốc lực đi đường, ban đêm lại chiến đấu với Trần Hải nên thể lực tiêu hao cực kỳ lớn, bây giờ chỉ một chồi non mà thôi lại khiến cho hắn quét sạch cảm giác mệt mỏi, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy thoải mái.
Nó xanh biếc, giống như là từ ngọc thạch điêu khắc mà thành, đang sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, Sở Phong chăm chú nhìn nó từ một chồi non phá đất mà ra cho đến khi cao hơn nửa thước.
Chỉ trong nháy mắt nó đã mọc ra bốn chiếc lá.
Vừa giống như cây vừa giống như cỏ, tạm thời cũng không thể phân biệt rõ, hạt giống vẫn còn đang sinh trưởng, phát ra từng đám mây xanh phủ xuống.
Sở Phong hít sâu, cảm thấy thể lực đang khôi phục, hắn bắt đầu tăng tốc độ chạy, nhanh chóng phi về những nơi nguy hiểm hơn của núi lớn Hồng Hoang.
Hắn cần thời gian, tạm thời phải tránh né Trần Hải, trong thời khắc mấu chốt này không thể để ông ta tìm được!
Thực vật thần bí còn đang sinh trường, tốc độ có chậm hơn một nhưng càng thêm kỳ dị, có sương mù tràn ngập, mây xanh bao phủ, toàn thân cây trở nên mông lung mù mịt.
Sở Phong quá quen thuộc với những tòa núi lớn như thế này. Hắn đã lịch luyện với Hoàng Ngưu nhiều lần, chém giết với các loại hung cầm mãnh hú, đối với thói quen của bọn chúng cũng rõ như trong lòng bàn tay.
Đây là ưu thế hắn đã sớm suy nghĩ ra, dùng nó để đối phó với Trần Hải.
Một mảnh đầm lầy nằm ngang ở phía trước, mang theo mùi lưu huỳnh, Sở Phong nhìn thoáng qua, lập tức biết được bên trong này có năm mươi phần trăm là có Hỏa Ngạc (1) sinh sống.
(1) Cá sấu lửa
Hắn rẽ trái rẽ phải, cẩn thận cất bước bên trong đầm lầy, xuyên qua như một cơn gió.
Hắn hiểu rõ tập tính của loại sinh vật này, xuyên thấu qua mùi lưu huỳnh và những khu vực ẩm ướt cùng khô ráo được phân bố trong đầm lầy, đại khái biết được chúng nó ẩn núp ở chỗ nào.
"Hy vọng loại sinh vật hung tàn này có thể cầm chân Trần Hải đôi chút!" Sở Phong từng gặp loại sinh vật này, nên tràn đầy "kinh nghiệm".
Hắn nhanh chóng đi ngang qua đầm lầy, vượt qua sơn lĩnh. Trong lúc di chuyển chuyên chọn lựa khu vực nguy hiểm nhất mà tiến lên, sử dụng sự hiểu biết về những loài vật kỳ dị đó, dễ dàng tránh khỏi.
Còn về phần Trần Hải ở sau lưng ư? Chưa chắc ông ta có khả năng xông qua dễ dàng như vậy.
Sở Phong tin chắc, nếu ông ta muốn đuổi kịp, chắc chắn phải mất một khoảng thời gian, thậm chí là bị thương.
Phía trước, giữa hai ngọn núi, chướng khí rất nặng.
Sở Phong dừng bước, hắn ngửi ngửi, có mùi máu tươi quen thuộc. Hắn chọn một loại thực vật trong bụi gai, nhanh chóng vò nát, bôi lên trên người, cả người tỏa ra hương vị vô cùng quái dị.
Sau đó, hắn xuyên qua lớp sương mù giữa hai ngọn núi nhanh như điện chớp.
Trên núi có một con quái vật tuyết trắng khổng lồ, cúi đầu chăm chú nhìn hắn, thấy hắn vượt qua cũng không thèm để ý đến.
Giữa hai ngọn núi có một cái lưới lớn, rất là kinh khủng.
Sở Phong một đường đi ngang qua, lúc đi đều là chọn khu vực nguy hiểm nhất, có vài lần suýt chút nữa là gặp nguy cơ cực lớn, nhưng cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Rừng núi càng ngày càng trở nên nguyên thủy, xung quanh đều là hung thú tiền sử, trong đó có một số quái vật, nếu như chạm mặt chính diện, Sở Phong cũng chỉ có thể trốn tránh, cơ bản không có cách nào đối phó được.
Càng vào trong đi càng đáng sợ, nơi đây có sinh vật cấp bá chủ đang cư ngụ.
Sở Phong biết, không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu như tiếp tục đi vào hiểm địa, cho dù là hắn biết rõ tập tính của những sinh vật đó cũng hơn phân nửa sẽ bỏ mạng.
Phía trước, đồi núi trập trùng, nhưng núi lại không quá cao.
Sở Phong lặng yên chui vào, đỉnh núi ở nơi này rất nhiều, lại gần giống như nhau, nếu tùy tiện xâm nhập mà gặp phải chướng khí thì sẽ rất dễ bị lạc đường.
"Gần được rồi!"
Sở Phong cảm thấy, hẳn là đã thoát khỏi Trần Hải, đã tranh thủ được đầy đủ thời gian, có thể dừng lại.
Bởi vì, thực vật bên trong hộp đá đang sinh trưởng nhanh chóng, chập chờn lay động theo gió. Hắn lo lắng nếu tiếp tục chạy vội như thế, không cẩn thận sẽ làm gãy nó.
Bây giờ nó đã cao hơn một mét, toàn thân xanh miếc ướt át, tỏa ra sức sống không gì sánh nổi, cũng phát ra vầng sáng bất phàm.
Sở Phong dừng bước, lựa chọn địa thế có lợi, ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng đem hộp đá để dưới đất.
Vùng núi này có cổ thụ che trời, ở nơi xa có tiếng thú rống vang lên không ngừng.
"Đây là một gốc dây leo hay là một cái cây?" Hắn kinh ngạc.
Chắc chắn nó không phải cỏ, thân giữa to như một cái ngón cái, mọc thẳng lên, cao hơn một mét, trên thân phân nhánh giống như là chạc cây, lại giống như dây leo.
Vừa giống như cây vừa giống như là dây leo, nó tuy đứng thẳng nhưng lại có chút mềm mại, hơi cong, muốn mượn lực lan ra.
Bất kể là phiến là hay là dây leo đều cùng một màu, đó chính là xanh nhạt, tươi non ướt át, tinh khí mạnh mẽ phát ra không ngừng.
Phiến lá rất quái lạ, hình dạng giống hệt như bàn tay người, xanh mơn mởn, khi có gió thổi qua, cả cây thực vật lay động như là bàn tay của thiên thần đang lay động.
Trên phiến lá có đường vân, nhìn kỹ lại thấy có chút giống với hoa văn trên hạt giống thần bí lúc trước.
Bên trên thân cũng có, đường vân rõ ràng hơn, khắc sâu hơn.
Xa xa nhìn lại, một đoàn lục quang tươi mát bao phủ ở chỗ đó, bên trong chướng khí lại có vẻ mông lung, yên tĩnh yên ắng, lộ ra vô cùng thần bí.
Từ đầu đến cuối, hộp đá cũng không hề biến hóa, nó cổ phác, yên tĩnh không gợn sóng.
"A?!" Sở Phong kinh ngạc, gốc cây thực vật này có biến hóa.
Nó đón gió mà cao, dài đến khoảng một mét rưỡi, đồng thời sợi rễ nhanh chóng mọc ra từ bên trong hộp đá, cắm rễ xuống vùng đất xung quanh.
Những sợi rễ này cũng là màu xanh, như là khoáng thạch lục sắc.
Rễ cây rất nhiều, không ngừng cắm vào trong lớp đất, hấp thu dưỡng chất mà nó cần.
Rất nhanh, hộp đá bị những sợi rễ xanh mơn mởn bao trùm, che kín.
Hai mắt Sở Phong lóe sáng, nhìn chằm chằm biến hóa của nó.
Từ khi hạt giống trong hộp đá dị biến là hắn biết, chắc chắn sẽ nảy mầm trong vài ngày thôi, không nghĩ tới nó nảy mầm nhanh hơn cả dự tính của hắn, tối này liền mọc ra.
Hắn rất chờ mong, có một loại cảm giác vui sướng khi thu hoạch.
Chướng khí của vùng đất này dần dần tiêu tán, ánh trăng rơi xuống.
Bên dưới ánh trăng, gốc thực vật này càng thêm óng ánh long lanh, màu xanh làm say lòng người, cuối cùng gốc cây cao đến bằng thân cao của một người thì không tiếp tục sinh trưởng nữa.
Trông giống dây leo màu xanh nhưng nó lại không cần quấn quanh các vật thể khác, có thể đứng thẳng, trên thân điểm xuyết mấy chạc cây, mọc ra nhiều phiến lá xanh như bàn tay.
Nó phát ra từng tia từng tia sương mù, bị hào quang màu xanh chiếu rọi, nhìn toàn thân cực kỳ thần dị.
Bỗng nhiên, trên đỉnh dây leo màu xanh phát ra ánh sáng cực kỳ chói lọi, cũng có sức sống không gì sánh nổi, mạnh hơn so với trước kia không chỉ chục lần.
Sở Phong rung động, nhìn chằm chằm nơi đó.
Trên đỉnh dây leo, lục quang nở rộ có chút chướng mắt, chỗ đó toát ra một mầm xanh, nhìn kỹ thì đúng là một nụ hoa, nó dần dần lớn lên, đang sinh trưởng!
Sở Phong nắm chặt nắm đấm, cực kỳ kích động.
Mọi thứ phát sinh hôm nay quả thực là khó mà tưởng được, hạt giống không nảy mầm thì thôi, một khi đã khôi phục, tốc độ sinh trưởng nhanh kinh người, khiến cho người ta có chút không dám tin tưởng.