Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 142: Hạt Giống Thần Bí Phát Triển (2)

Thánh Khư Chương 142: Hạt giống thần bí phát triển (2)

Ráng mây xanh chảy xuôi từ đỉnh dây leo xuống càng thêm nhu hòa.

Trăng càng lúc càng sáng, ánh trăng bạc chiếu xuống, làm nổi bậc thêm nét phi phàm của gốc dây leo trên mặt đất, trong suốt lập lòe.

Ở một chỗ khác, sắc mặt Trần Hải vô cùng lạnh lẽo, ông ta như một con dã thú đi qua đi lại trong núi, truy tìm tung tích của Sở Phong.

Từ khi đi vào khu rừng này, ông ta cũng không biết mình đã giết chết bao nhiêu hung cầm mãnh thú, toàn thân đều là máu.

Ông ta đã chém giết tới mức khiến cho cả một mảnh rừng yên tĩnh, các loại tẩu thú cùng dị cầm nơm nớp lo sợ, nhưng cứ mỗi lần xông vào nơi tiếp theo thì lại bị tập kích.

Ông ta cảm giác được, các loại quái vật ông ta gặp phải càng ngày càng lợi hại.

Oanh!

Khi ông ta đi vào một mảnh đầm lầy, sự yên tĩnh vốn có bị phá vỡ, nơi vốn dĩ ẩm ướt âm u, bùn nhão đột nhiên bắn tung tóe, một con cá sấu màu lửa đỏ xông ra.

Lớp vảy toàn thân nó màu đỏ, há mồm phun ra một luồng hỏa diễm, chiếu sáng toàn bộ đầm lầy, nóng bỏng vô cùng, đến cả hư không cũng giống như sắp bị thiêu đốt tới sụp đổ.

"Tam Muội Chân Hỏa?" Trần Hải giật mình kêu lên, cấp tốc lui lại.

Hỏa diễm cuồn cuộn, đốt khắp đầm lầy, cây rừng chung quanh bị hủy hết, tạo nên dung nham cuồn cuộn.

Chỉ trong nháy mắt, đầm lầy đã hóa thành một vùng toàn là dung nham.

Thân hình Trần Hải nhanh như như điện, rút lui ra ngoài hơn trăm mét, ông ta luyện quyền thông thần, thực lực kinh khủng, mỗi một động tác đều mạnh mẽ vô cùng, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Lui ra ngoài đủ xa, sắc mặt Trần Hải vô cùng khó coi, quái vật càng ngày càng lợi hại, chậm trễ quá nhiều thời gian của ông ta.

"Chỉ có một chút Tam Muội Chân Hỏa mà thôi, ta còn thực sự cho là ngươi có thể đốt cháy mọi thứ trên thế gian chứ, chịu chết đi!" Ông ta lạnh lùng nói, bất kể là cái gì ngăn cản con đường phía trước, ông ta đều dùng một quyền giết chết.

Ầm ầm!

Nơi này xảy ra dung động kịch liệt, dung nham sôi trào, Hỏa Ngạc thế mà lại có thể tự mọc ra cánh, bay lên được.

Nhưng mà, Trần Hải giống như một cái đại ma đầu, quyền ấn vô địch, nhanh chóng đánh tan hỏa diễm.

Phốc!

Một quyền đánh nổ đầu lâu của Hỏa Ngạc, thi thể dài mười mấy mét rơi xuống khiến cho mặt đất phải rung lên.

Có điều, Trần Hải cũng bị một số vết thương nhẹ, một cánh tay bị ngọn lửa thiêu đốt, hơi nám đen, mặc dù không sao, nhưng bị thương như vậy vẫn khiến cho ông ta nổi giận.

Vèo!

Ông ta nhanh chóng xông ra ngoài, một bước có thể nhảy vọt hơn trăm mét.

Trên đường đi, ông ta không ngừng hạ sát thủ. Những nơi ông ta đi qua thấm đầy máu, quái vật gặp gỡ bị giết thẳng tay. Đây là một kẻ vừa hung ác lại vừa mạnh mẽ.

Phía trước chướng khí rất nặng, giữa hai ngọn núi lớn hình như có gì đó nguy hiểm.

Thực lực Trần Hải cường đại, thần giác nhạy cảm nên cảm nhận được.

Có điều, ông ta cảm thấy tộc độ của mình đủ nhanh, có thể vọt qua.

Nhưng mà, dị thú ở chỗ này quá kinh khủng, khi nó ngửi được hương vị của con mồi khiến nó hứng thú, sẽ từ trên trời giáng xuống, kéo theo một tấm lưới lớn, trùm xuống Trần Hải.

"Đây là vật gì?!" Mạnh như Thần Hải cũng giật nảy mình.

Đó là một con quái vật khổng lồ, cao chừng hai mươi mét, toàn thân trắng như tuyết, giống như là nhện, có vô số cái chân nhện nhưng đầu lại giống như sư tử, vừa hung mãnh vừa dữ tợn.

Con quái vật kia nhả tơ, hóa thành dải lụa màu trắng, muốn quấn chặt Trần Hải.

"Cút!" Ông ta giận dữ.

Tơ nhện lớn như cánh tay, vô cùng kinh khủng, nếu bị nó quấn phải, chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn.

Trần Hải vội vàng tránh né, đồng thời thi triển ra quyền ấn mạnh nhất, không ngừng đánh về phía không trung.

Đùng đùng đùng...

Giữa hai ngọn núi như là phát sinh động đất, Trần Hải nổi giận, hai chân không ngừng nhảy vọt, dùng sức quá mạnh, giẫm nứt cả mặt đất.

Chừng nửa khắc đồng hồ sau, ông ta mới xông qua nơi đó, trên người bị dính một số tơ nhện, sắc mặt của ông ta cực kỳ xanh xám.

Tại đầu vai của ông ta, có một cái lỗ máu, suýt nữa xuyên thấu qua vai của ông ta, máu tươi chảy xuống.

Mặc dù ông ta giết con quái vật kia, nhưng cũng rất phí sức. Đó là một trong những bá chủ ở khu vực gần đây, thực lực mạnh mẽ dị thường, thời khắc cuối cùng, một cái chân nhện tuyết trắng đấm tới, còn sắc bén hơn cả chiến mâu, suýt chút nữa là xuyên thủng thân thể của ông ta.

Có điều, Trần Hải thật sự rất mạnh, vận dụng sự hiểu biết về Hình Ý Quyền, mạnh mẽ đánh nổ một con quái vật cao hơn hai mươi mét, thi thể nó bắn ra bốn phía, nơi đó cũng trở nên hỗn độn.

"Tuy mi hiểu rõ tập tính của quá vật bên trong núi lớn Hồng Hoang, nhưng mi cho rằng chỉ như thế liền có thể ngăn cản ta, thậm chí muốn diệt trừ ta sao?” Sắc mặt Trần Hải âm lãnh.

Ông ta đoán đúng, Sở Phong quả thực muốn mượn núi rừng nguyên thủy đối phó ông ta.

Trước kia, lúc Trần Hải còn cách rất xa đã có thể nhìn thấy trên người Sở Phong có dị vật xanh mơn mởn.

Sở Phong phát hiện ông ta rất tham lam, còn ngăn cản không cho người phụ nữ kia báo cáo nên muốn kích thích ông ta một chút, cho ông ta quan sát hộp đá, dẫn dụ ông ta giết người diệt khẩu, một đường truy sát đến chỗ này.

Sở Phong hiểu rõ tập tính của các loại quái vật, muốn mượn sức mạnh của bọn chúng làm Trần Hải bị trọng thương, sau đó hắn lại bắn lén giết chết ông ta.

Dự tính xấu nhất chính là, hắn ăn hạt của quả thông màu tím, nhanh chóng tiến hóa, sau đó tìm cơ hội diệt Trần Hải.

Tin tức này không thể để rò rỉ ra, bằng không sẽ có rất nhiều phiền toái!

"Mi nhất định phải chết!" Sắc mặc Trần Hải vô cùng xấu, mang theo nồng đậm sát ý, giống như là một ma vương, cất bước bên trong núi rừng, đạp trên máu mà đi.

Mặc dù chậm trễ không ít thời gian, nhưng ông ta tin tưởng, Sở Phong chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.

Ông ta đã luyện thành Hình Ý Quyền, trực giác cực kỳ kinh khủng, luôn có thể phát hiện tung tích của Sở Phong, nên vẫn luôn theo dấu Sở Phong, chậm rãi tiếp cận.

Trần Hải cảm thấy, đối phương trốn không thoát, chắc chắn sẽ bị mình đánh giết!

Trong vùng núi, Sở Phong vui sướng nhìn dây leo kì dị kết hoa, nhanh chóng biến lớn.

Hắn thở dài một hơi, không cần ăn hạt của quả thông màu tím để tiến hóa, có thể yên lặng chờ nụ hoa nở rộ, hấp thu ‘chất xúc tác’ mà Hoàng Ngưu nói tới.

Đối với người bình thường mà nói, quả thông màu tím có giá trị liên thành, vạn kim khó cầu được một hạt. Nói thế nào thì nó cũng là vật có thể khiến cho người nhanh chóng tiến hóa, trở nên vô cùng cường đại, càng có thể gia tăng tuổi thọ.

Nhưng đối với Sở Phong mà nói, lại khó có thể lựa chọn.

Nếu như hắn chỉ muốn làm một dị nhân rất mạnh, hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần ăn nó là được, nhưng mà hắn hiểu rõ chân tướng, muốn đi xa thêm một chút.

Nếu ăn dị quả thì sau này sẽ gặp phải tác dụng phụ.

Mặc dù là sau này, có lẽ là vô cùng xa xôi, nhưng Sở Phong vẫn là vô cùng e dè.

Đối với người bình thường mà nói hạt của quả thông màu tím chính là bảo vật vô giá, nhưng đối với hắn mà nói nó rất phỏng tay.

Ông!

Đột nhiên, dây leo kỳ dị lay động, toàn thân xanh biếc, nó sắp nở hoa rồi.

Cả cây đều xanh mơn mởn, ngay cả nụ hoa kia cũng như thế, lớn như một cái bát, tỏa ra từng sợi hương thơm ngát, sắp nở rộ toàn bộ!

Bình Luận (0)
Comment