Sau khi chướng khí tản ra, ánh trăng trong ngần chiếu xuống, vùng núi như có một tầng khói mỏng mông lung.
Một gốc dây leo kỳ dị tươi non ướt át, dưới ánh trắng càng thêm xanh mướt óng ánh.
Nụ hoa trên đỉnh phát ra ráng mây màu xanh, đón ánh trăng, phát ra mùi hương thơm ngát, mờ mịt lượn lờ, vô cùng thần bí.
Lỗ chân lông toàn thân Sở Phong thư giãn, tinh thần sung mãn, giống như là đang được tịnh hóa, cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái.
Có điều, chỉ xuất thần, buông lỏng trong chớp mắt, thần kinh hắn lại căng thẳng, hai mắt như điện, chăm chú nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Hắn đang lo lắng, một khi gốc dây leo kỳ dị này nở hoa, mùi hương thơm ngát tỏa ra ngoài sẽ đưa tới những sinh linh đáng sợ.
May mắn duy nhất chính là, cái gốc dây leo này vừa mới sinh ra, cũng không phải sinh trưởng đã lâu ở chỗ này.
Bằng không, nó kỳ dị như thế, chỉ cần cắm rễ ở chỗ này thêm mấy ngày, đoán chừng dã thú sẽ bao vây đầy khu vực núi đồi này.
Sở Phong cầm cung Đại Lôi Âm trong tay, nghiêm túc đề phòng, hắn đã chuẩn bị tâm lý, cho dù chém giết thảm thiết đến, hắn cũng không thể lùi bước.
Chờ mong đã lâu, có thể nào từ bỏ!
Hạt giống này có lai lịch bí ẩn, từng bị chôn ở dưới chân núi Côn Lôn, hắn muốn tự thân thể nghiệm, đến cùng sẽ có hiệu quả như thế nào.
Phụ cận có động tĩnh, Sở Phong giương cung lên, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hắn quá khẩn trương. Đó chỉ là một con con cóc to bằng nắm đấm, từ trong luồng cỏ nhảy ra, chẳng phải là loài sinh vật biến dị nào.
Có điều, Sở Phong nhíu mày, một khi hương hoa tràn ngập, nói không chừng ngay cả sinh vật như con cóc này cũng có thể tiến hóa.
Hắn dùng thần giác dò xét, cảm ứng sinh vật chung quanh.
Ở năm mét bên ngoài thì có một tổ kiến, kích thước cũng không tính là nhỏ, bây giờ thì có kích thước dài bằng một đốt ngón tay, nếu là toàn bộ đều dị biến thì chắc chắn sẽ biến thành một tộc đàn đáng sợ.
Trên cây cách nơi đây mấy chục thước, là nơi dừng chân của một đôi chim rừng, dài hơn nửa mét, là sinh vật rất phổ thông trong vùng núi lớn này, không tính là mãnh cầm.
Thế nhưng là một khi bọn chúng biến dị, chắc chắn cũng không phải là loại lương thiện.
Ở xa hơn còn có mấy con sóc, chui vao chui ra bên trong đống đá.
Đột nhiên, Sở Phong giật mình, trong hang đá hơn trăm thước bên ngoài có một con rắn lớn, toàn thân văn vện, thô to như thùng nước, lúc trước hắn chăm chú quan sát biến hóa của dây leo nên cũng không có phát hiện nó.
Đây là một sinh vật máu lạnh, gần như đang ngủ đông, cơ năng thân thể hạ đến mức thấp nhất, nằm im không nhúc nhích, rất dễ dàng bị người bỏ qua.
Bây giờ, toàn thân Sở Phong căng chặt, cẩn thận cảm ứng, nên mới phát hiện ra nó.
Hắn nhíu mày, bản thân con rắn lớn này cũng không yếu, nếu như dị biến một lần nữa chắc chắn sẽ rất lợi hại.
May mắn chính là phụ cận không có con cự thú nào, cũng không có hung cầm đặc biệt lợi hại xuất hiện, tạm thời còn không có uy hiếp quá lớn.
Sau đó không lâu, Sở Phong lộ vẻ nghi ngờ, con rắn lớn đó cũng bất phàm nhưng vì sao lại không hề động, căn bản cũng không có để ý tới bên này.
Đồng thời, những sinh linh hắn vừa phát hiện đó cũng đều thờ ơ, không bị hương hoa hấp dẫn, chưa từng ngấp nghé tới.
Cái này không đúng lắm!
Hoàng Ngưu từng nói qua, rất nhiều sinh vật đều nhạy cảm hơn so với nhân loại, đối với những phấn hoa, dị quả có thể xúc tiến bọn nó tiến hóa thì bọn nó đều sẽ cảm nhận được trước.
Tình huống bây giờ là thế nào, sao bọn chúng lại không có phản ứng?
Không lẽ nụ hoa trên đỉnh dây leo màu xanh không có tác dụng đối với bọn chúng, cũng không thể xúc tiến bọn chúng tiến hóa?
Chuyện này không có khả năng lắm!
Sở Phong thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn chằm chằm nụ hoa bên trên dây leo kỳ dị, nhanh chóng phát hiện sự dị thường.
Từng sợi từng sợi sương mù tản ra, trôi vào trong miệng mũi của hắn, hương thơm ngào ngạt.
Hắn hơi nghiêng đầu, né tránh sương mù, hương khí đó sẽ biến mất ngay lập tức.
"Cổ quái như vậy?!"
Sở Phong giật mình, hương hoa hữu hình, có thể nhìn thấy?
Hắn thí nghiệm mấy lần, xác nhận suy đoán của mình, hương hoa chính là những sợi sương kia, đều tràn ngập tại xung quanh hắn, không có tản ra.
Hơn nữa phải ở gần dây leo mới ngửi được, một khi rời khỏi xa hơn thì không ngửi được hương hoa.
Sở Phong kinh ngạc, gốc dây leo này rất cổ quái!
Điều này khiến hắn yên tâm không ít.
Hắn sợ nhất chính là khi nụ hoa chân chính nở rộ, phấn hoa bay lên, tản mát ra bốn phía, có trời mới biết sẽ bồi dưỡng được bao nhiêu con dị thú tiến hóa.
Lỡ như có mấy con cực kỳ mạnh mẽ chạy tới, lại được phấn hoa kích thích, trở thành Thú Vương, vậy liền phiền phức lớn rồi.
"Tranh thủ thời gian nở rộ đi, thừa dịp bây giờ yên tĩnh!" Sở Phong cầu nguyện, hắn rất khẩn trương, bây giờ đã là thời khắc sống còn, hắn thật không hi vọng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Bởi vì, thời gian càng dài biến số càng lớn!
Một khi kinh động bá chủ của khu vực này, trêu chọc vạn thú gào thét, cùng lao đến, cảnh tượng đó... thật là khiến cho người ra rùng mình.
Đột nhiên, hương hoa nồng nặc hơn mấy lần, khe hở giữa nụ hoa biến lớn, nó sắp nở rộ, sương mù nhanh chóng tản ra nhiều hơn.
Sau một khắc, một loại thanh âm đặc biệt phát ra.
Dây leo xanh lục kỳ dị phát phát sinh biến hóa kinh người!
Chỉ trong chớp mắt, nó từ xanh tươi biến thành tuyết trắng, toàn thân sáng chói!
Sở Phong ngẩn người.
Mới nãy dây leo còn tản ra ánh sáng xanh, tươi non ướt át, sao đột nhiên lại chuyển sang ánh sáng bạc rồi?
Chỉ trong chớp mắt, nó đã hoàn toàn thay đổi!
Dây leo kỳ dị tuyết trắng, dù là phiến lá hay là nụ hoa đều như thế, chiếu sáng rạng rỡ, quá bắt mắt, ngay cả phần gốc cũng tỏa ra ánh sáng bạc rực tỡ.
Cùng lúc đó, đóa hoa kia nở rộ!
Giống như khi hạt giống nãy mầm, không động thì thôi, một khi đã khôi phục thì vô cùng kịch liệt, phát triển trong thời gian ngắn nhất.
Đóa hoa tuyết trắng này cũng như thế!
Trong tích tắc, tất cả cánh hoa hoàn toàn nở rộ, ánh bạc sáng chói, chiếu sáng cả một vùng rừng núi!
Hương hoa nồng đầm tràn vào miệng mũi của Sở Phong, hắn hít từng ngụm lớn, cảm giác thân thể nóng bỏng, hương khí kia giống như là vật chất hữu hình chui vào trong cơ thể của hắn.
"Rống!"
Phương xa truyền đến thú rống, rốt cuộc cũng có sinh vật lợi hại bị kinh động
Sở Phong nhíu mày, dự cảm sẽ có một trận gió tanh mưa máu!
Bởi vì, vùng đất này quá không đồng nhất, ánh sáng màu bạc chảy xuôi, chiếu sáng cả núi rừng, sáng rọi dưới bầu trời đêm.
Đóa hoa tuyết trắng sáng óng ánh long lanh, sương trắng từ bên trong không ngừng phát ra, bao phủ lấy Sở Phong như đang ôm chặt hắn.
Hắn hầu như không cần suy nghĩ, nhanh chóng sử dụng phương pháp hô hấp đặc biệt.
Quả nhiên hiệu quả cực kỳ tốt, sương trắng lưu chuyển, nhanh chóng chui vào bên trong mũi miệng của hắn, đồng thời thân thể của hắn cũng cộng minh với phương pháp hô hấp, rung động rất nhẹ, tất cả lỗ chân lông mở ra, cùng nhau hấp thu sương trắng.
Hương hoa nồng đậm đến cực hạn, Sở Phong bị dìm ngập ở bên trong, chung quanh trắng lóa như tuyết.