Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phập phập phập...
Sở Phong tung chân liên tiếp đá gãy tứ chi của Chu Thượng, đánh gãy xương cột sống của gã ta, đánh tan năng lượng của gã ta rồi ném ra sau lưng, nói: “Trói lại!”
Người này có chiến kỹ Địa Cầu thượng cổ, là thứ Sở Phong đang thèm muốn, cần phải bắt sống.
Phía sau, đám hổ Đông Bắc giẫm lên Chu Thượng, trói gã ta thành cái bánh trưng rồi ném lên con thuyền nát!
“Người thanh niên, đắc chí vừa lòng, tinh thần phấn chấn, vui vẻ lắm phải không? Ta thấy, ngươi nên dừng lại ở đây rồi.” Bên chỗ tộc U Minh, một vị lão giả mở miệng nói, trên môi nở nụ cười nhạt.
Bộ tộc của bọn họ đã từng là thành viên chủ lực của các tiến hóa giả hủy diệt Địa Cầu thượng cổ, cuối cùng giành được thứ hạng trong tinh cầu Sinh Mệnh nên dĩ nhiên rất để ý sự khôi phục của Địa Cầu và cũng muốn bình định nó.
Lúc này, tộc Thiên Thần, tộc Linh, tộc Tây Lâm, Đại Mộng Tịnh Thổ đều có các lão đại bước ra chuẩn bị sử dụng đòn sát thủ.
“Người thanh niên, nên kết thúc thôi.” Bọn họ cười lạnh.
“Nói cứ như các người đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi vậy, các người có đòn sát thủ chẳng lẽ Sở đại gia của các người không có gì trong tay sao? Đi chết hết đi!” Sở Phong lạnh lẽo nói.
Bên phía tộc U Minh, một lão giả chống trượng bước ra nở nụ cười nhạt, vì cách hô hấp nên bên ngoài cơ thể của ông ta có một màn sương mù màu đen mỏng.
Ông ta bắt đầu lên tiếng, dáng vẻ khá thong dong: “Người thanh niên à, tự tin rất tốt, nhưng tự phụ quá sẽ thành ngu xuẩn đấy. Trên tinh cầu lạc hậu này còn có được tiến hóa giả như ngươi cũng coi như hiếm thấy rồi, điều này khiến ta nhớ tới thời thượng cổ, đến những năm tháng sáng chói ấy, những thanh niên trên tinh cầu này đều rất tài giỏi, ép cho thời đại hoàng kim nhất của tộc U Minh chúng ta suýt nữa ngạt thở. nhưng kết quả thì sao chứ? Ừm, cái gọi là ngôi sao xán lạn rốt cuộc cũng đều trở thành sao băng, hào quang sáng chói tạm thời chiếu sáng thời gian đấy nhưng thời gian tỏa sáng cũng chỉ ngắn ngủi có thể thôi rồi cuối cùng đều tàn lụi hết.”
Tiếp theo, ông ta nở nụ cười nhạt, nói: “À, quên nói với ngươi, thời đại hoàng kim của tộc U Minh chúng ta đã trưởng thành, giờ đều đã trưởng thành, bao gồm cả vị thứ tám tinh không kia!”
Đâu cần ông ta phải nói, sao Sở Phong lại không biết, tộc U Minh quật khởi là nhờ đạp lên vô số thi thể trên tinh cầu này để thượng vị. Bọn họ có được sự ủng hộ của những kẻ hàng đầu như tộc Thiên Thần nên hiệu lệnh được các cường tộc khác cùng tấn công địa cầu thượng cổ, cuối cùng đại thắng.
Sở Phong không hề tức giận, cực kỳ bình tĩnh, nói: “Lão già ông đừng cậy già lên mặt, mấy câu buồn nôn này cộng thêm cái gương mặt già nua nhăn nheo của ông giống y như miếng da lợn nát. Khoe khoang sự điềm đạm và bình tĩnh của ông, khoe khoang sự cường đại của tộc U Minh nhà ông giúp ông có được cảm giác thành tựu sao?
Lão giả tộc U Minh vẫn mang theo nụ cười nhạt, không có vẻ gì là tức giận nói: “Cho dù nói thế nào thì chúng ta vẫn cảm thấy khá tiếc nuối, kẻ nổi bật như ngươi mà cuối cùng lại phải chết, người thanh niên trước lúc chết ngươi còn có di ngôn dì không? Nói thử xem nào.”
Sở Phong lặng lẽ chỉ huy đám Đại Hắc Ngưu, Hắc Ngưu, Âu Dương Phong lui về con thuyền lớn, bảo họ luôn trong trạng thái chuẩn bị xông vào núi Bất Diệt.
Bọn họ đều rất nghiêm túc đứng trên thuyền lớn từ sớm, điều này khiến Sở Phong cảm thấy yên tâm, những thuyền chiến này thuộc về núi Bất Diệt, rất khó bị hủy diệt.
Sở Phong lại một lần nữa mở miệng nói: “Lão già à, xem ra các người thật sự muốn ra đòn sát thủ rồi à? Có điều, trông ông thong dong như vậy lát nữa nếu thảm bại, thậm chí còn bị diệt toàn quân nữa thì ông sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?”
Lúc này không ít người đã thay đổi sắc mặt, các Thánh tử đều rất e dè Sở Phong, họ đã tận mắt nhìn thấy hắn đại phát thần uy, một người bình thường mà có thể bắt sống hai Đại Thể Chất giả, ai lại không lo lắng chứ?
Sắc mặt lão giả hơi cứng ngắc nhưng cuối cùng vẫn cười cười, khí tức U Minh càng lúc càng phát ra dày đặc đang biến thành sương mù đen vây quanh ông ta.
Lúc này, tộc Linh, tộc Tây Lâm, tộc Thiên Thần, Đại Mộng Tịnh Thổ đều có những nhân vật tiền bối đứng ra, bọn họ là những người tổ chức liên quân lần này.
“Sở Phong, là người đồng tộc, ta đề nghị ngươi hãy theo chúng ta đi, tộc Tây Lâm là cái kết tốt nhất dành cho ngươi.”
Một lão giả tóc đỏ cười ha ha nói, có điều, trong ánh mắt của lão ta lại mang theo ác ý không hề che giấu, công khai mời mọc nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, thạt ra lão hận không thể lập tức đánh chết Sở Phong.
Sở Phong nói: “Tộc Tây Lâm không bằng heo chó, Thần tử của các người bị ta làm thịt rồi, phiền các người tiện thể nhắn lại với tổ tông Ngụy Hằng hãy rửa sạch cổ, đứng thứ chín Tinh Không gì đó sớm muộn gì cũng sẽ bị ta chém rụng đầu thôi.”
“Miệng lưỡi sắc bén đấy, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, ngươi cảm thấy hôm nay mình còn có thể sống sót được sao?” Lúc này một cô gái lên tiếng, mặc dù cô ta cũng là một nhân vật tiền bối nhưng trông không hề thấy già, cô ta tới từ Đại Mộng Tịnh Thổ.
“Bà nội già ơi, câu này của bà chả có ý nghĩa gì cả, Sở thiếu gia trước nay luôn sống rất thoải mái.” Sở Phong đáp lại.
Bà nội già? Sắc mặt của cô gái kia lập tức đen thui, với cấp độ tiến hóa của cô ta mà nói, tuổi tác này sao có thể bị người ta gọi là bà nội già, trông cô ta vẫn rất tràn đầy sức sống cơ mà.
Sở Phong lại nói: “Đúng rồi, lão yêu bà, ta muốn tiện thể hỏi thăm luôn, Tần Lạc Âm đang dưỡng thai à, sao lại không đến?”
Từ bà nội già lại tiến thẳng đến lão yêu bà, còn nhắc đến Tần Lạc Âm dưỡng thai khiến cả đám phụ nữ của Đại Mộng Tịnh Thổ đều nổi giận, cùng chung mối thù.
Sở Phong nhìn sắc mặt các cô, hơi nghi ngờ, nói: “Chẳng lẽ trong chuyện này có điều gì hiểu lầm, các người đều không biết cô ta đang dưỡng thai cho nên mới tuyệt tình với ta như vậy?”
Lời này vừa nói ra liền khiến các tộc xôn xao, hắn đang cố ý trêu đùa Đại Mộng Tịnh Thổ sao? Làm càn quá, ý của câu này là giữa hắn với Tần Lạc Âm có gì đó không trong sạch sao?”
“Sở Phong, ma đầu, ngươi sẽ chết rất thê thảm!” Người của Đại Mộng Tịnh Thổ giận dữ mắng mỏ.
“Những người nói chuyện với ta như vậy đều đã chết rồi đấy, chẳng hạn như Thần tử của tộc Tây Lâm, tộc Thiên Thần, tộc U Minh, à, kể ra cũng thú vị thật, Thần tử của các người đều bị ta chém rồi cho nên mới đoàn kết thành một phe, giờ không ngại vạn dặm xa xôi lại chạy tới đây dâng đầu tặng cho ta đấy à?”
Câu này của Sở Phong gần như lại kéo thêm thù hận khiến sắc mặt ai nấy đều tái xanh.
“Xem ra ngươi không biết sợ là gì rồi.”