Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đi chết đi!” Đạo tinh thần khắc trong Sơn Ấn phát ra lời gào thét oán độc, ấn ký tinh thần này của Nguyên Từ Thánh Thể ngưng kết thành một thể với bảo vật, khống chế tất cả.
Nếu như có thể có lựa chọn, Nguyên Từ Thánh Thể tuyệt đối sẽ không hủy đi khối bí bảo này, nắm giữ nó tức là có thể khống chế được rất nhiều sức mạnh Huyền từ trong trời đất, thậm chí có thể phá các loại trận vực.
Nhưng bây giờ, hắn ta sắp bị đánh chết rồi, côi bảo bậc này sao có thể để lại cho kẻ địch.
Có điều, hắn ta nhìn thấy Sở Phong muốn cưỡng ép trấn áp thì lại hơi chần chừ, cảm thấy như nắm được cơ hội.
“Vạn Binh Lai Triêu!” Vào thời khắc mấu chốt hắn ta không tự nổ ngay mà sử dụng một thủ đoạn khác.
Keng keng keng...
Giờ khắc này, mọi người trên đảo đều chấn động vì phàm những binh khí kim loại, những bí bảo đang đeo đều bay lên không trung lao về phía bầu trời.
Phi kiếm như mưa, bí bảo như hồng, từng thanh, từng đạo quá dày đặc, tất cả đều tấn công về phía Sở Phong.
Đây là kết quả do Thần Từ Sơn Ấn dẫn đến, nó có khả năng hút những binh khí kim loại, điều khiển bọn chúng!
Sở Phong giật nảy mình đồng thời càng thêm hứng thú với bí bảo này, vì thế thậm chí hắn còn từ bỏ việc khóa chặt Chu Thượng, chuyên tâm đối phó với thần vật này.
Rầm!
Ngoài cơ thẻ hắn, chiếc chuông vàng hiện ra để hộ thể, hang đá trước tay trái của hắn cũng đồng thời hiển hiện, vòng xoáy màu đen chuyển động, đối kháng những binh khí kia.
Ngoài ra Thiểm Điện Quyền của hắn cũng đánh ra quét sạch binh khí bốn phía.
Sở Phong biết suy nghĩ của Nguyên Từ Thánh Thể, thật ra đối phương muốn sống tiếp, nếu chưa đến bước đường cùng hắn ta sẽ không muốn hủy đi côi bảo này, cho nên giờ hắn đang cho đối phương một tia hi vọng.
Trong lúc nhất thời, hắn nhìn có vẻ hơi chật vật đang bị vạn binh chặn đánh!
Trên thực tế, Sở Phong có tự tin ngăn cản được tất cả.
Vô số binh khí bay múa, kiếm quang như mưa, giống như đang cắt nát hư không, đan xen với nhau tấn công Sở Phong.
Rất nhanh, Thần Từ Sơn Ấn hơi ảm đảm, năng lượng Nguyên Từ Thánh Thể rót vào đã sắp tiêu hao hết.
“Đáng tiếc, chung quy vẫn không thể giết ngươi, bảo vật này đành phải hủy vậy!” Ấn ký kia của Nguyên Từ Thánh Thể đang thở dài, hắn ta biết đã bị mất đi đại thế, ngay cả bảo vật này cũng phải cùng nổ tung.
“Chậm đã, thứ này là của ta, ngươi không có tư cách xử trí!”
Ầm một tiếng, tay trái của Sở Phong ló ra phía trước, hang đá hiển hiện, vòng xoáy màu đen xoay tròn nhanh chóng hơn nữa đẩy một sợi Ấn ký tinh thần trong Thần Từ Sơn Ấn ra, nuốt vào trong động, sau đó hủy diệt!
Ầm!
Thần Từ Sơn Ấn mang theo một phần Từ tủy rơi vào tay Sở Phong, trở về hình dạng ban đây, đây là một bảo ấn giống như ngọn núi, cực kỳ nặng nề nhưng vẫn bị hắn nắm chắc trong tay.
“Ha ha...” Sở Phong cười to, hắn là đại sư trận vực, sự yêu thích dành cho thứ này không thua gì tiến hóa giả khi nhìn thấy vật liệu kim loại.
“A...” Nơi xa, bản thể Nguyên Từ Thánh Thể gào rít giận dữ, mí mắt của hắn ta sắp rách ra, hắn ta biết sự do dự và chần chờ vào thời khắc mấu chốt của sợi tinh thần của mình đã trao cho đối phương cơ hội đoạt đi bí bảo.
Nếu không cứ trực tiếp kích nổ thì sao đối phương có thể đắc thủ, hơn nữa rất có thể còn kéo được đối phương cùng lên đường.
Lừa già đá cho hắn ta một đá khiến trán hắn ta sung một cục rất lớn, nói: “Ừm à, ừm à, gào cái quái gì, giờ ngươi đã là tù binh, là tù nhân, để ta xem thử có thể nghiền ép ngươi ra được thứ gì hoặc bán được ngươi với giá tốt không, còn không thì sẽ nhét thẳng ngươi xuống hầm cầu đấy!”
Nguyên Từ Thánh Thể vô cùng yếu ớt, giờ năng lượng của hắn ta đã cạn khô nhưng vẫn không phục nói: “Đáng hận, nếu không phải gần đây luyện hóa Thần Từ Sơn Ấn đang đến thời khắc mấu chốt nhất sao ta có thể dễ dàng bại trận như vậy, rất nhiều thủ đoạn ta không thể nào thi triển được.”
Đại Hắc Ngưu vỗ một cái lên đầu hắn ta, nói: “Đắc chí cái gì, hai người đánh một mà còn bị Sở Phong tóm như tóm gà con mà còn có mặt mũi
Phía trên hòn đảo, tốc độ di chuyển của Sở Phong cực nhanh, hắn đang đuổi theo Chu Thượng, Hỏa Nhãn Kim Tinh phá hết tất cả hư ảo, dù đối phương có ẩn thân, muốn trốn cũng vô ích.
“Chu Thượng, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao, khí phách của ngươi đâu, chẳng phải ngươi tự xưng là Chân Tử mà, đến đây, đừng trốn nữa!” Sở Phong chế nhạo.
Keng keng keng…
Trên bầu trời hai người đang giao thủ, một đuổi một chạy, khi thì va chạm, máu không ngừng tóe ra.
Chu Thượng kinh hãi, thật sự gã ta không thể địch lại, không thể đánh được Sở Phong, điều này khiến trong lòng gã ta cảm thấy nổi giận, uất ức và vô cùng không cam tâm. Gã ta thấy, truyền thừa địa cầu đáng lẽ phải thuộc hết về gã ta, vì gã có được Năng Lượng Tháp thần bí đầu tiên, đã được công nhận.
Sở ma đầu, một tên xuất thân nhà quê như vậy lại bất ngờ giành được Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp trước gã ta một pháp khiến truyền thừa của gã ta không thể hoàn hảo nữa.
Vẻ mặt Chu Thượng âm trầm, gã ta cho rằng nếu không có Sở Phong chặn mất cơ duyên của gã ta, nếu gã ta có được Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp thì gã ta sẽ càng thêm cường đại, với thể chất của mình chắc chắn gã ta có thể thật sự vô địch!
“Ngươi đã chiếm những thứ thuộc về ta!” Gã ta chằng chịt vết thương, máu bắn khắp nơi, vô cùng căm hận.
Sở Phong khinh miệt, lộ ra vẻ khinh bỉ, nói: “Ta còn tưởng ngươi mạnh chừng nào, chẳng qua cũng chỉ có thế, ngươi cho rằng cả trời đất này đều phải xoay quanh ngươi sao? Ngươi cảm thấy cái gì cũng là của ngươi à? Ngươi là cái thá gì chứ!”
Ầm!
Sở Phong truy sát gã ta, ra tay bá đạo, quyền ấn càng lúc càng nặng nề, hơn nữa hang đá trước tay trái của hắn cũng ngăn cản những đòn sát thủ sau khi Chu Thượng nổi điên đánh ra, chẳng hạn như bí thuật Phi Tiên Mâu!
Ầm!
Toàn thân Chu Thượng rạn nứt bị Sở Phong đánh bay đi, không thể trốn thoát.
“Thế nào, động thủ chứ?” Ở chỗ tộc U Minh có người mở miệng.
Một người khác đáp lại nói: “Không vội, mấy thứ Nguyên Từ Thánh Thể, Vô Kiếp Thần Thể đúng là rất đáng kinh sợ nhưng bọn họ không phải người tộc chúng ta, có chết thì cứ chết để sau này đừng quật khởi, xưng bá ở Tinh Hải không ai có thể ngăn cản được.”
Bên Đại Mộng Tịnh Thổ cũng có người đang thì thầm hỏi xem lúc này có thể trấn áp Sở Phong không.
“Có thể, chúng ta huy động nhân lực, không phải đến để bị chém giết, những chính đạo như chúng ta thật sự muốn áp chế một tên nhà quê mà có thể thất bại được sao?”
Trên bầu trời, Vô Kiếp Thần Thể bị đánh bay đi, phập một tiếng cánh tay của gã ta bị Sở Phong đánh nát, nổ vụn trong hư không, máu tươi chảy xuống.
Dù có gọi là Vô Kiếp đi chăng nữa thì cũng chỉ mang tính tương đối, lúc thật sự đối mặt với sống chết, với thời khắc nguy vong gã ta cũng không thể nào chịu đựng được.
Lực tấn công của Sở Phong quá mạnh, sau khi bị tiêu giảm đi bảy tám phần vẫn vô cùng đáng sợ!