Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1434 - Chương 1449: Thịnh Yến Ở Đông Hải (1)

Thánh Khư Chương 1449: Thịnh yến ở Đông Hải (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngoài ra, ngươi là sinh linh trên tinh cầu này sao?” Sở Phong vẫn đang hoài nghi thân phận của gã, mà Vô Kiếp Thần Thể cũng từng tuyên bố với bên ngoài, hắn đột kích một tinh cầu tên là “Thâm Hồng” nằm trong tinh hệ Lạc Lan.

“Ta làm vậy chỉ vì che giấu thân phận, không cho người của ngoại vực biết căn nguyên chân chính của ta.” Chu Thượng nói.

Sở Phong lạnh lùng nói: “Ta thấy quan hệ giữa ngươi và các tộc ngoại vực cũng không tệ, cũng thân cận lắm, hợp tác với bọn chúng giết tiến hóa giả bản thổ mà lông mày cũng không nhíu một cái, tương đối tự nhiên. Trong tình huống như vậy, ngươi xuất thân ở nơi nào có khác biệt gì, không hề khác gì người ngoại vực, ra tay tàn nhẫn, không chút nương tay với tiến hóa giả trên tinh cầu này như thế, ngươi nói ta có thể lưu lại ngươi sao?!”

“Đúng, làm thịt Quân Đà Đản này, quá không ra gì, lão hữu Báo Vương, Bàn Vương đáng thương của ta chết quá thảm!” Đại Yêu Côn Lôn có người gào thét.

“Lấy máu hắn ta, nấu thuốc!” Sở Phong nói.

Đồng thời, hắn cũng muốn tra hỏi Chu Thượng, hy vọng có thể có được hai loại chiến kỹ bản thổ cực kỳ nổi danh thời kỳ thượng cổ của Địa Cầu là Phiên Thiên Ấn và Phi Tiên Mâu.

Chúng có thể là thần kỹ!

Ngay cả Minh Thúc cũng không nắm giữ hai loại bí kíp này.

“Nấu luyện ba lò đại dược, lấy ra ba thể chất giả cường đại nữa, bán đấu giá phế thể của bọn chúng đi.” Đây là dự định của Sở Phong cùng một đám Đại Yêu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày chỉ chớp mắt đã lướt qua, thêm hai giờ nữa là trời cũng sắp tối, phải tổ chức tiệc tối từ thiện trên một chiếc thuyền lớn bảy màu ở Đông Hải.

Trong ba chiếc đỉnh bằng đồng thau, mùi thuốc xông vào mũi, nước bên trong bị thiêu đốt lên, hòa với các loại dược liệu còn có cả chất lỏng đỏ tươi, đang bị tinh luyện.

Nơi xa, Chu Thượng, Từ Thành Tiên, Nguyên Từ Thánh Thể đang hấp hối, ba ngày qua bọn gã bị lấy máu mấy chục lần, cái được gọi là thần huyết, Vạn Tinh huyết, thánh huyết một lần lại một lần khô cạn, bị tinh luyện sạch sẽ.

Nhưng bây giờ còn chưa có hoàn tất, mỗi khi dòng máu của bọn họ khô cạn, cả người ngất đi, trong miệng sẽ bị nhét vào một chút thuốc bổ huyết.

Đồng thời, đám Âu Dương Phong, Đại Hắc Ngưu tự mình ra tay, giúp bọn gã vận chuyển năng lượng, để cho Thần Thể, Vạn Tinh Thể khôi phục, phát huy ra các loại huyền diệu vốn có của thể chất.

Ba người bọn họ không ngừng bị nghiền ép, thân thể một lần lại một lần khô kiệt, nguyên khí gần như bị người khai thác sạch sẽ.

"Các ngươi. . ." Từ Thành Tiên oán hận vô cùng, gã cảm giác như bản thân mình thật sự đã bị phế, bản nguyên của Vạn Tinh Thể bị xói mòn nghiêm trọng, thông qua huyết dịch bị tiêu tán mất hơn bảy phần, nếu cứ tiếp tục như thế thì gã thật sự sắp xong rồi!

Chính gã biết rõ ràng chuyện của mình, gã vì nhờ ăn hết một gốc Vạn Tinh Thảo, thể chất mới phát sinh thuế biến, có được uy danh hiển hách hôm nay.

Mà bây giờ Sở đại ma đầu coi gã như một loại thuốc đem đi nấu luyện, không ngừng lấy máu, chắt lọc dược tính, đến cuối cùng tất nhiên gã sẽ mất đi tất cả!

Chu Thượng cũng đang gầm nhẹ, gã phẫn nộ vô biên, gã đã bị lấy máu 41 lần, cả người đều sắp chỉ còn da bọc xương, thần huyết trong cơ thể đã khô cạn mấy chục lần, đều bị nghiền ép ra ngoài.

Nơi xa, trong một cái đỉnh đồng thau mùi thuốc xông vào mũi, đó là máu của vô kiếp thần thể trộn lẫn cùng các loại dược liệu, đang rèn luyện.

"Hiệu quả không tệ, trải qua kiểm tra đo lường, có dược tính kinh người, có thể nấu luyện ra đại dược!" Hổ Đông Bắc nói, hắn đang ngồi trông ba cái lò đồng.

Sở Phong nói: "Rất tốt, ta tin tưởng cuối cùng có thể nấu luyện ra dược tính bản nguyên của bọn hắn, lúc nào bọn hắn trở thành phế thể, thì lúc đó sẽ kết thúc, lúc đó dược tính rút ra cũng kém không nhiều lắm."

"Sở Phong, ngươi sẽ gặp báo ứng, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị trời đánh!" Nguyên Từ Thánh Thể nghiến răng nghiến lợi, ngồi đó tru lên, gã đã tuyệt vọng, không thể chạy trốn, cuối cùng còn bị tước đoạt thánh huyết, sẽ hoàn toàn bị phế bỏ.

"Như loại uy hiếp và nguyền rủa này của ngươi không có một chút ý nghĩa gì, đổi một câu khác đi, Sở đại gia ta trước đây không lâu đã bị thiên lôi đánh, kết quả hiện tại không phải là đang nhảy nhót tưng bừng hay sao, cái gọi là thiên kiếp kia không gì hơn cái này."

"Dọn dẹp lại một chút, tiệc tối từ thiện sắp bắt đầu, chúng ta phải đi đón khách." Sở Phong nói.

Một đám người đều cười, ngoại trừ cha mẹ Sở Phong và một số ít người như lão tông sư Ngô Khởi Phong không muốn đi tham gia náo nhiệt, những người khác đều bắt đầu ra sức, muốn cùng đi.

"Lão Hùng, nhìn ta kiểu gì vậy?" Lão Lư cọ răng cửa lớn, đứng đó hỏi Hắc Hùng Vương.

"Đeo khẩu trang lên tương đối tốt." Hắc Hùng Vương nói ra.

"Ngươi có ý gì?" Lão Lư hỏi.

"Răng cửa quá lớn!" Hắc Hùng Vương coi như là trực tiếp nói cho hắn biết.

"Be be be, Hắc Hùng, đánh người không đánh mặt mắng chửi người không vạch khuyết điểm, ngươi quá vô duyên!"

Kết quả sau cùng là, đám người này hơn phân nửa đều dùng phong cách gần giống nhau, gần như tất cả mọi người đều bị Đại Hắc Ngưu ảnh hưởng, chải một mái đầu bóng loáng, đeo kính râm, ngoài ra còn ngậm cây xì gà to như củ cà rốt.

Sở Phong nhìn thấy mà im lặng, một đám người này vừa nhìn đã không giống người tốt, thế nào cũng thấy giống như đại ca xã hội đen, tụ thành một đám, nhìn không có ai giống như là hạng người lương thiện.

Vượn già Lôi Công Chủy của Đại Lâm tự, liếc mắt nhìn nhìn Âu Dương Phong, Lão Lư há mồm liền chiếm chỗ tốt của người ta, Chu Toàn giấu bốn cái sừng trong mái tóc lớn, không có một ai nhìn như người bình thường.

Về phần đại ca lưu manh giống như Đại Lão Hắc thì càng không cần nói, mái tóc đen bóng loáng, ngậm xì gà đi tới, một thân âu phục đen cất bước đi đầu.

Cũng chỉ có lão Lạt Ma coi như mặt mũi hiền lành, đánh chết cũng không nghe bọn hắn mà cải tạo lại ngoại hình, nếu ông ấy cũng giả thành bộ dạng kia, lộ ra cái đầu trọc, vậy thì việc vui sẽ rất lớn, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta càng tin phục, nơi này không có người tốt, đều là ác ôn.

Nhưng Mã Vương lại bổ xung vào chỗ trống của ông, mặc âu phục đen trông rất lưu manh, đung đưa đầu trọc lớn sáng loáng, đứng xen lẫn trong trong đội ngũ, có thể coi là một tên hung hãn.

"Huynh đệ ngươi đây cũng thật không biết trịnh trọng một chút, hôm nay là tiệc tối, phải mặc trang phục chính thức!" Đại Hắc Ngưu đứng đó đắc chí, nói Sở Phong không coi trọng bữa tiệc.

"Ta đây là đi doạ dẫm bắt chẹt, đi buôn bán người, không phải thật sự đi dự tiệc." Sở Phong uốn nắn, rất là trực tiếp.

Long Nữ cười yếu ớt, sợi tóc màu xanh lam phát sáng, một đôi sừng rồng như ẩn như hiện trong mái tóc dài, tư thái của cô thon dài, da trắng như tuyết mỹ lệ dị thường, cô coi như vẫn còn tốt ăn mặc như bình thường, váy dài màu thủy lam kéo trên mặt đất, hiển thị rõ phong thái tuyệt mỹ.

Bình Luận (0)
Comment