Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Mang theo đám Thánh Tử Thánh Nữ còn sống kia đi, còn cả những nguyên liệu nấu ăn kia nữa, lái thuyền!"
Sau đó, một đám Thánh Tử Thánh Nữ bị trói, kéo thành một chuỗi, bị đưa lên một chiếc thần thuyền bảy màu to lớn, đây là chiếc thuyền lớn nhất lúc liên quân tiến công lưu tại trên mặt biển.
Nghe nói, cái này là phương tiện di chuyển của một đám hải tặc vũ trụ nào đó, xem như là một món bí bảo rất kinh người, có thể thực hiện nhảy vọt không gian.
Một đám Thánh Tử, Thánh Nữ hiện tại mặt ủ mày chau, uể oải vô cùng, lần này bọn họ bại hoàn toàn, buồn rầu và phẫn uất vô cùng, như là dê bò bị người vội vàng đem đi bán.
"Đi mau, lề mà lề mề, ai không phối hợp thì chút nữa nấu kẻ đó!" Hổ Đông Bắc thúc giục nói.
Đại Hắc Ngưu cũng đang uy hiếp: "Mấy vị Thánh Nữ kia, là chính các ngươi đó, tay nghề nấu nướng không sai, toàn bộ tiệc tối nhờ vào các ngươi, nếu không Lão Ngưu ta sẽ đích thân ninh chín các ngươi!"
Một đám Thánh Tử Thánh Nữ âm thầm cắn răng, hiện tại quá bi thảm, biến thành tù nhân, bị người ta quát tháo, còn bị bắt phải làm các loại chuyện khổ cực.
Ví như, có vài Thánh Tử đã bị thần liên xuyên thấu xương bả vai, còn đang phải phụ trách điều khiển thuyền lớn di chuyển trên biển.
Rốt cục cũng đến địa điểm chỉ định, thoát khỏi khu vực sương mùa của Bất Diệt sơn, thuyền lớn bảy sắc bay ở trên Đông Hải, nó thật sự rất lớn, như là một ngọn núi treo trên mặt biển.
Lúc này, mặt trời đỏ đã rơi về phía tây.
Ánh nắng chiều đỏ rực nhuộm cả mặt biển, nhất là mặt biển phía Tây, trời biển một màu, ráng chiều mang theo ánh sáng vàng nhạt, chiếu rọi trên trời cùng mặt biển tạo ra một mảnh đỏ thẫm lập lòe.
"Khách nhân tới thì Lão Lư ra đón tiếp." Đại Hắc Ngưu nghiễm nhiên trở thành quản gia, đứng đó sai sử Lão Lư.
Lão Lư thay đổi lễ phục, mặc dù hóa thành hình người, nhưng đôi tai Đại Chiêu Phong kia đóa vẫn rõ ràng như thế, hắn dẫn mấy vị Thánh Nữ đứng ở mạn thuyền, nhe răng cửa lớn mỉm cười đón khách.
"Hoan nghênh ghé thăm!"
Khi Lão Lư và mấy tên tù binh Thánh Nữ đều nhịp hô lên, Sở Phong thiếu chút nữa đã tức điên: "Tục tĩu không chịu được, các ngươi sửa cái màn đùa giỡn này đi, dùng hình thức của một nhà hàng nhỏ."
"Ta cũng cảm thấy khó chịu, các ngươi mỉm cười đứng ở hai bên là tốt rồi, làm nổi bật cái phong thái đẹp trai của Lư gia, tiếp đó tự mình Lư gia đón khách." Lão Lư không cẩn thận để lộ ra một cái móng lừa, hoá hình không hoàn toàn, sau đó lại tranh thủ thời gian giấu ở trong tay áo, bắt đầu chính thức tiếp khách, nói: "Be be be be, hoan nghênh tới thăm."
Sở Phong xem xét một chút, hoàn toàn đã không còn cách nào khác, xoay người rời đi!
Đại Hắc Ngưu hoà giải nói: "Không có việc gì, dù sao hôm nay cũng là vì doạ dẫm bắt chẹt, thật sự không cần làm thành bữa tiệc thoải mái thoát tục."
Hắn cũng tới hỗ trợ, cùng hổ Đông Bắc đứng ở hai bên, đeo kính râm lớn, giống như là hai tên lưu manh, như thần giữ cửa!
"Thiên Mệnh Tiên Thể? !" Trên boong thuyền, truyền đến tiếng kêu quái dị của Lão Lư, hắn không nghĩ lại được nghênh đón một con "Cá lớn", chạy đến đây sớm như vậy.
Sau đó, Sở Phong cũng quay người trở về, dò xét Thiên Mệnh Tiên Thể, người này từng kịch chiến với hắn ở núi Côn Luân, không nghĩ tới thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, lại dám đến dự tiệc.
"Sở huynh, trước kia ngươi đeo mặt nạ đồng xanh giả làm đạo tặc, ta và ngươi giao thủ cũng là vì bắt trộm, hiểu lầm một phen, hôm nay muốn cạnh tranh chọn mua một vài đồ vật, chỉ nói buôn bán, không động binh đao."
Thiên Mệnh Tiên Thể ngược lại là rất thản nhiên, sợi tóc óng ánh, năng lượng trong lỗ chân lông tràn ngập ra, người này không phải mạnh mẽ bình thường, khiến cho Hoàng Ngưu cũng phải trịnh trọng lên.
"Dễ nói thôi, đạo huynh mời vào bên trong, mặt khác, ta còn chưa thỉnh giáo đại danh của ngươi." Sở Phong cũng nở nụ cười, không trở mặt ra tay.
"Trịnh Thiên Minh!" Thiên Mệnh Tiên Thể đáp.
"Trịnh Thiên Minh, tranh Thiên Mệnh?" Sở Phong gật đầu, mời Thiên Mệnh Tiên Thể đi vào trong.
Một mảnh mây lành bay tới, ánh sáng năm màu, khiến cho ráng chiều cũng phải mờ đi, dẫn phát đến tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi cạnh vùng biển này.
Bởi vì, có người nhận ra mấy người trên áng mây đến từ Á Tiên tộc.
Ánh Vô Địch dáng người thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã thấy chính là rồng phượng trong loài người, có loại khí chất siêu phàm thoát tục, được cho là một trong những người trẻ tuổi mạnh mẽ nhất vùng vũ trụ này!
Ánh Trích Tiên có tư thái yêu kiều thướt tha, cùng với sương mù vây quanh, tóc bạc phất phới, đôi mắt đẹp mông lung, nàng là mỹ nhân thứ ba dưới trời sao.
Người cuối cùng là một bé gái tóc bạc, nhí nha nhí nhảnh, khi nhìn về phía Sở Phong, mắt to chớp động theo bước chân.
"Bé gái thật ngoan ngoãn và xinh đẹp, đi, Phong ca ca dẫn em đi xem cá voi."
Câu nói này vừa ra, sắc mặt rất nhiều người đều đen lại, trong số này tất nhiên là có huynh trưởng và tỷ tỷ của cô bé Ánh Hiểu Hiểu.
Người mặt đen cũng bao gồm Sở Phong, bởi vì đây không phải hắn nói mà là Âu Dương Phong, hắn muộn màng phát hiện ra, rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong tên của tên lừa đảo này cũng có chữ Phong, trong thời khắc mấu chốt có thể làm cho hắn bị ngột ngạt.
Mặt Âu Dương Phong đầy vằn màu vàng, cười toe toét miệng rộng, tiến tới lôi kéo làm quen với Ánh Hiểu Hiểu, muốn dẫn cô bé đi xem cá voi.
Hai mắt bé con tóc bạc sáng ngời, một chút là đã nhìn ra tuổi thật của nó không lớn, cô bé nói: "Con cóc chết tiệt nhà mi, lớn bằng cái mầm đậu, cũng dám học người ta giả làm ông chú quái dị, đi chết đi!"
Con cóc lập tức liếc mắt, muốn phun nước miếng, Sở Phong mau chóng phẩy tay đẩy đến mạn thuyền, khiến cho nước miếng của nó phun hết vào trong biển, kết quả là một mảng lớn cá chết xuất hiện, ngửa bụng trắng trôi nổi ở trên mặt biển.
"Thật độc!" Lão Lư kêu quái dị.
Một đám người không còn gì để nói, đứng nhìn Âu Dương Cáp Mô.
Ánh Vô Địch gật đầu với Sở Phong, nhưng không nói gì, hiển nhiên ấn tượng với hắn còn có độ chênh lệch, bởi vì Sở Phong đã từng cướp sạch tỷ tỷ và muội muội của hắn.
Ánh Trích Tiên thì ngược lại, mỉm cười thăm hỏi, dù đã từng bị đánh ngất xỉu, bị cướp đi bí bảo và đai lưng, lúc này cũng không có trở mặt.
Khuôn mặt Sở Phong tươi cười chào hỏi nàng, nói: "Ánh tiên tử mời tới bên này, được gặp người nổi tiếng một lần, đúng là như trăng sáng giữa trời, thánh khiết không ai bằng, không dính khói lửa trần gian, không thẹn với cái tên Trích Tiên."
Bé con tóc bạc đứng bên cạnh mỉm cười ngọt ngào nói "Hì hì, Sở Phong, ngươi có phải muốn làm anh rể của ta hay không a? Độ khó rất lớn nha, đám lão quái vật kia nhà chúng ta đều rất cứng nhắc, ngươi thấy Ánh Vô Địch không, tuổi còn nhỏ đã ra vẻ thâm trầm giả làm người già dặn, ngươi có thể đoán được đám lão đầu tử kia của nhà ta cứng nhắc như thế nào."
Lời nói của bé con này quả thực là không làm cho người ta kinh ngạc thì không thôi.
Vừa nói xong đã bị tỷ tỷ của cô bé nhéo tai xách đi, cũng không tránh khỏi kết quả bị Ánh Vô Địch trực tiếp trấn áp.