Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đại Hắc Ngưu bắt đầu giới thiệu một vật đấu giá tiếp theo: "Tục ngữ nói, con cóc ba chân khó tìm, người hai chân lại có rất nhiều không phải sao, hôm nay chúng ta may mắn bắt được một con cóc vàng có ba chân, các vị mời dời mắt!"
Sau đó, Đại Hắc Ngưu, Lão Lư, hổ Đông Bắc nhìn thấy Âu Dương Phong quả quyết đi theo lên đài, đi đến cạnh vật đấu giá kia.
Bọn hắn tranh thủ thời gian khuyên can: "Âu Dương huynh đệ, ngươi đừng đi lên lên đội giá!"
Đài cao rất rộng rãi, một con Cóc Vàng Ba Chân đang ưỡn bụng ra, phồng mang trợn mắt, nhìn chằm chằm đám người, cực kỳ không cam lòng.
Nó được xem như thụy thú, có bản lĩnh phi phàm, miệng có thể phun ra tiền vàng, làm rơi các loại bí bảo, vũ khí của người khác, thực lực rất mạnh.
Nó cho rằng sau khi cóc đi lên sẽ giống như Lão Lư, Hổ Đông Bắc, ỷ vào hình dáng giống người trong tộc, đến đây nói hươu nói vượn, nâng giá vùn vụt.
“Ta không giống ngươi, ta là thụy thú. Trong vũ trụ này, bộ tộc của chúng ta có số lượng rất ít, dù ai mời ta thì cũng phải cung phụng.”
Cóc Vàng Ba Chân phồng má, trợn mắt, đứng đó bực tức, cười lạnh mở miệng, vô cùng tự ngạo.
Đúng là như thế, tiến hóa giả trong chiến tranh quy mô lớn, sinh vật này thường xuyên sẽ được mời đến trước trận. Một khi khai chiến, tất nhiên sẽ có Cóc Vàng Ba Chân khủng bố miệng phun tiền vàng đầy trời, cưỡng ép đoạt binh khí của đại quân tiến hóa giả của đối phương.
Do loài sinh vật này vô cùng hiếm có, dù không tạo thành môn phái tiến hóa, nhưng địa vị cũng rất cao, được các tộc coi trọng.
Vì thế, hiện tại, Cóc Vàng Ba Chân tuyệt không lo lắng, ngược lại nó đang rất tự ngạo, đứng đó giận dỗi, liếc xéo Âu Dương Phong, bày ra một bộ dáng vô cùng tự phụ.
Nhưng nó đã nghĩ nhiều rồi.
Sau khi Âu Dương Phong lên đài, mặt đầy vằn vào vàng kim âm trầm, không nói lời nào, đạp cho Cóc Vàng Ba Chân một trận. Sau đó, Âu Dương Phong nhấc nó lên, đánh tát đôm đốp một trận nữa.
“Đồ không có chí tiến thủ, ta để ngươi trở thành tù binh. Má nó, ngươi còn dám liếc mắt nhìn bản đại gia, nhìn bộ dạng hèn nhát này của ngươi, gia liền bực. Này thì ngươi có màu vàng kim, này thì ngươi cũng có Kim Thiềm thân, thế thì không phải bại hoại thanh danh của gia sao? Cho rằng ta và ngươi là người cùng một tộc, đồ hèn nhát nhà ngươi, ta đánh chết ngươi.”
Cóc Âu Dương đạp liên tiếp, đánh cho Cóc Vàng Ba Chân kêu ầm lên, thực sự không chịu nổi. Nó hoàn toàn ngây ngẩn, nó cho rằng sau khi Âu Dương Phong lên đài sẽ dốc sức khen nó, nắm bắt cơ hội để đẩy giá, cuối cùng lại là kết quả như thế này.
“Ai yo, má ơi! Tình huống gì thế này?”
Một đám người nhìn mà choáng váng, lần này không phải đến nâng giá sao? sao lại là đánh một trận no đòn thế này?
Tất cả tân khách đều không biết nói gì, có người đoán rằng, đây là thủ đoạn mới để đẩy giá lên cao, không đi theo con đường thông thường.
Sau đó có người nhốn nháo.
“Dù có đạp Cóc Vàng Ba Chân mấy đạp thì vẫn là giá cũ thôi.”
Rầm, rầm, rầm...
Trên đài cao, mặt mũi Cóc Vàng Ba Chân bầm dập, hào quang màu vàng kim trên thân thể bị đánh tới mức mờ đi. Toàn thân nó run rẩy, khóc hu hu, đứng tại chỗ cầu xin.
“Đừng đánh nữa, chúng ta đều là cóc, vốn là đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp*.”
*Vốn là đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp: trích hai câu thơ trong bài Thất Bộ Thi của Tào Thực, đại ý là vốn cùng gốc rễ tổ tiên với nhau, vì sao lại đối xử tàn nhẫn với nhau như vậy.
Cóc Vàng Ba Chân bị đánh sùi bọt mép, gào khóc ầm ầm, năng lượng biến thành từng viên lạc bảo kim tiền, rơi xuống đầy đất.
Âu Dương Phong vẫn không dừng lại, nói: “Còn dám vờ vịt à? Ta đánh chết con cóc chết nhà ngươi. Này thì ngươi dám biến thân thành bộ dáng của ta này, ta cho ngươi biết, gia là thần thú, không phải thế hệ quái vật như các ngươi. Trước mắt ta chỉ tạm thời ở trạng thái này mà thôi.”
“Hu hu, đây là bản thể của ta mà.” Cóc Vàng Ba Chân khóc lớn, sau đó nó quả quyết biến thành hình dáng con người.
Về tương đối, lực sát thương của nó không đủ, bởi vậy không bị giam cầm, bị xích Vô Thần xuyên thủng bờ vai...
Lúc này, nó đã trở thành một thanh niên có khuôn mặt đầy ấn ký hình đồng tiền vàng, nó đang ấm ức đứng đó nhận quả đấm của Âu Dương Phong.
Đám người nhìn cảnh này khá im lặng, nhất là những thánh tử, thánh nữ đang chờ bị bán đấu giá ở phía sau, họ cảm thấy biến hình hơi mạo hiểm, lên đài phải cẩn thận.
“Được rồi, người anh em, trên nguyên thú bình đài một đám người đang like cho ngươi đó, tất cả mọi người đều khen ngươi. Nhanh thu tay lại đi.” Đại Hắc Ngưu nhanh chóng khuyên can, sợ nhỡ đâu Âu Dương Phong đánh Cóc Vang Ba Chân thành tàn phế thì không bán được nữa.
Hổ Đông Bắc và Lão Lư cũng lập tức không vui, đang la hét ầm ĩ.
“Chuyện này là sao, ta bán con mèo thôi mà, thế mà đã bị người chửi mắng. Người anh em Âu Dương đánh một con cóc thì lại được khen?”
“Nhi a nhi a hai a, thật sự bất công, Lư gia chẳng qua bán một con la thôi, đám cháu chắt trên nguyên thú bình đài đã kêu đánh kêu giết, nói ta là con lừa có mắt mà không biết vàng khảm ngọc, hắt xì.”
Nguyên nhân rất đơn giản, trong trận đại chiến của tiến hóa giả, Cóc Vàng Ba Chân có tác dụng rất lớn, vì thế nên chúng luôn cao ngạo.
Đi tới đâu cũng được người ta cung phụng, vênh mặt hất hàm sai khiến, đụng một tí là ưỡn bụng, phồng má trợn mắt, nhìn người ta bằng nửa con mắt.
Cho nên giờ thấy có người đánh thiên tài của bộ tộc này một cách tàn bạo, đương nhiên một đám người sẽ thích. Đương nhiên, đợi đến khi môn phái nào đó đấu giá được nó trở về, thái độ lúc đó lại là một chuyện khác.
Vèo Âu Dương Phong nhảy xuống đài.
Cuối cùng, Cóc Vàng Ba Chân được thánh tử Thiên Mã mua thành công, ba tiếng gậy của Vượn Già Đại Lâm Tự vang lên.
“Phát tài rồi, không ngờ những hàng này lại đắt như vậy. Biết thế lúc ấy người anh em Sở Phong nên hạ thủ lưu tình, bớt thiêu chết vài thánh tử, đây đều là Lục Đạo Luân Hồi đan đấy.”
Chẳng qua, mấy vật đấu giá tiếp theo sẽ không quý hiếm như thế, giá cả cuối cũng không cao.
“Này, con sư tử vàng hai đầu kia, nhìn ngươi uy mãnh như thế, thực lực cũng sẽ không phải yếu lắm. Thế mà ngay cả một viên Lục Đạo Luân Hồi đan cũng không kiếm về được. Sao ngươi lại rẻ mạt đến thế chứ?” Lão Lư hô lên.
Đám Chu Toàn, lão Gấu Vương cũng có tỏ ra không thể nào hiểu nổi, nói người tham gia đấu giá ép giá xuống.
Sư Tử Vương kim sắc lập tức có cảm giác xúc động muốn khóc, đã bị người ta bắt làm tù binh đem đi đấu giá thì cũng thôi đi, thế đã đủ mất mặt lắm rồi, giờ còn bị người ta chê là quá rẻ mạt.
Nó thật sự muốn cắn con lừa kia một phát chết luôn, vả một cái bốn con quái thú hình người kia chết tươi.
Ban đêm ở Đông Hải, sóng chập trùng, một vầng trăng treo trên cao, chiếu rọi trên mặt biển. Thỉnh thoảng bụi nước tung lên thành từng mảnh màu bạc.
Trên thuyền lớn như ngọn núi, đèn đuốc sáng trưng, hội đấu giá tiến hành đâu vào đấy.