Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1442 - Chương 1457: Tổ Tiên Của Hắc Ám (1)

Thánh Khư Chương 1457: Tổ tiên của hắc ám (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đại năng Thích Thiên Khung, kia là sự tồn tại đáng sợ nhất trong vũ trụ, có thể săn Á Thánh, ám sát Thánh Nhân.” Có người thì thầm.

“Nhìn thấy lệnh bài này thì phải thả người, xem như tôn trọng đại năng Thích Thiên Khung...” có người nói.

Vào lúc này, thợ săn cấp hạt giống kia đang lắc lư lệnh bài đồng xanh trong tay ở trong thần lô rực lửa, ánh mắt lạnh lẽo.

Sở Phong mở miệng, nói: “Sau khi ám sát ta mà còn cao quý lãnh diễm như thế sao? Một câu cũng không nói mà còn lắc lư lệnh bài bằng đồng với ta, còn đang thúc giục ta sao? Dám khinh mạn ta như thế, ngươi tìm đường chết hay là vẫn muốn chết? Thích Thiên Không thì đã sao.”

Trong bầu trời đêm, thần lô rực lửa phát sáng, thợ săn đến từ Thích Thiên Không bị vây ở bên trong. Đáng tiếc, đến giờ hắn ta không hề phù hợp với thân phận của mình, mà ngược lại bị biến thành con mồi.

Tay hắn ta cầm lệnh bài bằng đồng xanh kia, không nói lời nào, vẫn lạnh lùng nhìn Sở Phong chằm chằm như trước. Hắn ta bị nhốt trong đó, chịu sự áp chế của ký hiện trận vực, nhưng hắn ta vẫn không kinh hoảng, rất lạnh lùng, nhìn Sở Phong đang tới gần.

“Vẫn lạnh lùng như trước, không nói lời nào, ngươi đang ép ta sao?” Sở Phong cười, nhưng có vẻ hơi lạnh.

Về phần Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong... đều giận tái mặt, vô cùng tức giận. Cảm thụ trực quan nhất của bọn họ chính là tên thợ săn này không hề sợ hãi chút nào.

Hắn ta đến ám sát, cuối cùng lại bị bắt nhưng vẫn còn có tư thái này, người của tổ chức này đúng là tùy tiện.

Sở Phong ra tay.

Hắn ta cầm Thần Từ Sơn Ấn trong tay, nhẹ nhàng tạo ra rung động, phù văn trên thuyền lớn càng dày đặc hơn, toàn bộ vọt lên, bay về phía bầu trời, dung nhập vào cái lò rực lửa kia.

Đối với chuyện này, thợ săn đến từ Thích Thiên Khung vẫn không mở kiệng, chẳng qua ánh mắt như dao. Mặc dù bị nhốt trên bầu trời, nhưng hắn ta vẫn lăng lệ nhìn xuống Sở Phong. Hơn nữa, hắn ta còn giơ cao lệnh bài bằng đồng xanh trong tay lên, đặt ở trước người, giống như đang cảnh cáo, cũng giống như chấn nhiếp tứ phương.

Lúc này, lệnh bài bằng đồng xanh kia biến thành đỏ thắm, sau đó có tơ máu chảy ra.

“Đây là sự cảnh cáo thanh đồng huyết sắc của Thích Thiên Không. Nếu như thả người đi bọn họ sẽ bỏ qua chuyện cũ, kết thúc nhiệm vụ lần này, không mưu sát Sở Phong nữa. Từ đây đường ai nấy đi.” Có người nói nhỏ.

Đại Hắc Ngưu hỏi: “A, không tính chịu thua sao? Ta muốn hỏi là sau khi để hắn ta chạy thoát, hắn ta không ám sát Sở Phong nữa. Vậy những người khác trong tổ chức Thích Thiên Khung này thì sao?”

“Cái này... ta thực sự không biết. dù sao tuyển thủ cấp hạt giống hẳn là sẽ không tiếp tục nữa.” có người nói.

Nghe tới đoạn bàn tán này, Sở Phong cười lạnh, nói: “Thích Thiên Khung thật là bá đạo, ám sát thất bại, lệnh bài bằng đồng mà một vị đại năng ban thưởng có thể yêu cầu người bị ám sát bỏ qua chuyện cũ. Hơn nữa còn phải cảm kích tổ chức của bọn hắn sao?”

Rầm

Đúng lúc này, sau khi Sở Phong làm Thần Từ Sơn Ấn chấn động, lò lửa trên bầu trời sáng chói mắt, ký hiệu trận vực khác thường, lửa lớn bên trong đốt cháy hừng hực.

Hơn nữa, trong lò lửa kia còn xuất hiện một bàn tay lớn, có thể thấy nó đang hướng về phía đôi cánh màu đen ở phía sau thanh niên thợ săn.

Mọi người đều kinh ngạc phát hiện, Sở Phong đứng trên thuyền lớn, một tay cầm ấn, một tay thao tác, bàn tay lớn trong thần lô ở trên bầu trời làm động tác y hết tay hắn.

Rầm

Trong lò lửa, lửa cháy hừng hực, người thanh niên thợ săn kia đang giãy dụa, thân thể đang run rẩy vì bị đốt cháy, đồng thời cánh ở sau lưng hắn ta bị túm lại.

“Dừng tay.” Hắn ta quát to.

“Cuối cùng cũng chịu mở miệng.” Sở Phong cười lạnh, nhưng vẫn không hề dừng lại, cái tay kia vẫn đang hoạt động. Cuối cùng bàn tay lớn trong thần lô rực lửa kia trực tiếp kéo đôi cánh, muốn rút nó ra.

“Sở Phong, nhiệm vụ lần này của ta thất bại, dừng lại ở đây được không? từ nay về sau, cả đời này ta cũng không ám sát ngươi nữa.” giọng nói của người thanh niên này rất lạnh.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khác thường, người trong Thích Thiên Khung người sau còn khó chơi hơn người trước. Không ai biết nơi trú ngụ của bọn họ ở đâu. Đây là một trong những nguyên nhân bọn họ có thể uy hiếp những môn phái phát triển nhanh. Bây giờ một cường giả cấp hạt giống không làm gì được Sở Phong, ám sát thất bại, lại còn phải nhượng bộ, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Rất nhiều người tại đây đều cảm thấy có lẽ Sở Phong sẽ có hành động. Đúng là hắn có hành động, nhưng là cái tay kia động, xoẹt một cái, hắn cưỡng chế kéo đứt đôi cánh màu đen của thanh niên bị giam cầm kia, máu văng tung tóe.

Giờ khắc này, thanh niên thợ săn của Thích Thiên Khung như một thiên sứ đọa lạc. Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, tóc đen tung bay, đôi mắt đáng sợ như hố đen, lớn tiếng gào thét không ngừng.

“Sở Phong!” hắn ta gào lên giận dữ.

Sở Phong lạnh lùng đáp lại, vô cùng trấn định: “Ngươi là cái quái gì, sau khi đến ám sát ta, dám bày ra cái tư thái này với ta. Ngay cả Thánh Nhân của tộc Thiên Thần Sở gia ta còn leo lên trời giết, ta còn sợ loại người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ hoạt động trong bóng đêm như ngươi sao?”

Rất nhiều người kinh ngạc hô lên, chẳng ai ngờ Sở Phong lại dứt khoát như vậy, vô cùng cường thế, trực tiếp giật dứt cánh của thợ săn gần tới cấp độ Kim Thân.

Có thể thấy, trong lò đẫm máu, người thanh niên kia đang rên rỉ, gào thét. Đôi mắt hắn ta vô cùng âm hiểm, lạnh lẽo, nhìn Sở Phong chằm chằm. Bàn tay đang cầm lệnh bài đồng xanh siết chặt đến nổi gân xanh.

Lúc này, không ít người kêu lên sợ hãi.

Sau đó, Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc, Chu Toàn... mới kịp phản ứng, bởi có người đang xem quang não, bọn họ phát hiện vấn đề.

“Có tên lưu manh đang gây sự.” Đại Hắc Ngưu ra hiệu cho Sở Phong, bảo hắn xem nguyên thú bình đài.

Lúc này, trong tinh không cũng không bình tĩnh, hoàn toàn chấn động.

Thích Thiên Khung xuất thủ, lần nào không gió tanh mưa máu, khiến các tộc đều kiêng kị, bọn họ cũng không chỉ giết một, hai Thánh Nhân, đại biểu cho màu máu đáng sợ.

Có người nói, bọn họ còn đáng sợ hơn mười vị trí đứng đầu nhiều, bởi vĩnh viễn không ai biết bọn họ sẽ xuất hiện lúc nào và dành cho mình một kích trí mạng.

Lần này, trên livestream của nguyên thú bình đài có một kẻ đáng sợ đang phát biểu ngôn luận.

Đây là một ông lão, quanh thân đều được bao trùm áo bào đen, không lộ mặt, trên ống tay áo có thêu một ký hiệu Thích Thiên Khung, một cây trường mâu màu đen đâm thủng thiên khung.

Ngoài ra, trên tay áo của lão ta còn có một mặt trăng màu vàng kim, rất cong, máu nhỏ xuống. Thứ này đại biểu cho thân phận của lão, Á Thánh của Thích Thiên Khung.

“Sở Phong, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả người của Thích Thiên Khung ta ra. Nhiệm vụ lần này của hắn ta thất bại, từ đây sẽ không ám sát ngươi nữa.”

Bình Luận (0)
Comment