Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngoài Địa Cầu, trong vũ trụ.
Trong tòa thành Chiến Tranh Hoàng triều Hắc Kiếm.
Thánh giả cơ thể giấu trong áo bào đen kia lạnh lùng nói: “Đám thổ dân Địa Cầu kia, các ngươi thật khiến cho ta thất vọng, bao nhiêu năm trời mới dần dần khôi phục tiến hóa giả ra hình ra dáng cũng chưa từng xuất hiện, vẫn đang ở giai đoạn man di cấp thấp, còn chẳng hơn được đám tẩu thú chỉ có dã tính bao nhiêu, vẫn chẳng bằng một tinh cầu hoang dã, ít nhất nơi đó còn sinh ra một hai Man thần cường đại. Có tên thổ dân nào dám bước ra thử với đám đồ tử đồ tôn của ta vài chiêu không.”
“@# $!”
Đáp lại lời lão là Tam Tự Kinh của đám đại yêu núi Bất Diệt, họ đang đứng trên bình đài Nguyên Thú mở miệng chửi mắng.
“Lão già, mẹ nó ông đắc chí cái gì, phân bộ ở Địa Cầu đều bị mình Sở Phong tiêu diệt mà còn mặt mũi nhắc đến con cháu của ông, lão già ông có gan thì xuống đây, ừm à, ông nội lừa này chắc chắn sẽ đá chết ông!”
“Lão già, có gan thì xuống đây, ông nội hổ này cam đoan sẽ ăn ông sạch sẽ, để ông trở thành một đống phân, khi ánh sáng chiếu xuống xuyên qua rừng núi sẽ trở thành thứ bồi dưỡng cây cối.”
Đám đại yêu núi Bất Diệt thật sự là những người xuất sắc trong những người xuất sắc, luận về chiến tranh miệng lưỡi ai dám tranh phong.
Điều khiến bọn họ tức điên nhất là Sở Phong, Hoàng Ngưu và lão Hắc chưa biết sống chết ra sao, đám sát thủ buồn nôn này còn không biết thể điện đến đây sỉ nhục.
Đương nhiên bọn họ cũng không khách sáo, đánh không lại vậy thì chuẩn bị... chửi cho chết!
Sau đó, bình đài Nguyên Thú cực kỳ nổi bật, đám đại yêu này ai nấy cũng bước lên, hấp dẫn vô số ánh mắt của người vây xem, mắng từ lúc Địa Cầu vừa ló ánh bình minh đến khi mặt trời mọc lên rất cao.
Thánh giả Hắc Ám: “#@ $%...”
Lão cũng bó tay rồi, vốn muốn giúp mấy vị chủ thuê thả lỏng tinh thần, tìm vài câu hay ho để nói, kết quả lại chọc vào tổ ong vò vẽ.
“Giết!”
Thánh giả Hắc Ám khẽ quát phân phó người ở Địa Cầu ra ngoài không gian tìm kiếm đối tượng khả nghi để từ đó đại khai sát giới, phát tiết bất mãn.
Giang Ninh, núi Tử Kim.
Nơi sâu nhất trong lòng đất, ở biên giới của của tiểu thế giới, Sở Phong sắc mặt tái xanh, hận không thể lập tức đến ngoại vực giết toàn bộ bọn họ.
“Chuyện này, ta phải đến Đại Mộng Tịnh Thổ một chuyến, một đêm mộng đạo trăm năm, ta cần phải mau chóng nâng cao chiến lực, sẽ không tốn quá nhiều thời gian nữa ta sẽ tự tay tiêu diệt toàn bộ các người!”
Lúc này, sâu trong tiểu thế giới, trong chiếc quan tài cổ truyền đến tiếng lạch cạch khe khẽ, sợi dây thần Mẫu Kim sắp đứt rồi.
Tính toán thời gian đã đến lời hẹn nửa ngày không xa, sắp đến rồi.
Đông Hải, sâu trong núi Bất Diệt.
Cũng không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, rừng đá vốn yên tĩnh sương mù hỗn độn lượn lờ, trong Yêu đỉnh ba chân vang lên giọng nói.
“Lão Hắc trâu trinh, tôi sắp lên đường đến Hoàng tuyền à, ai ôi, lão Hắc ông dám đánh Âu Dương đại gia!?”
“Thằng cóc nhóc con, tôi đánh chết cậu!” Đại Hắc Ngưu nói.
Sau đó, trong đỉnh không ngừng vang lên tiếng lách cách, một trận lay động kịch liệt vang lên.
Hoàng Ngưu mở miệng, nói: “Đừng đánh nữa, chúng ta đang trong tình trạng nào, là quỷ hồn sao, vẫn chưa chết à?”
Lúc này, bọn họ nhìn chằm chằm nhau, trong chiếc đỉnh lớn bốc đầy hơi, ý chí tinh thần của ba người bọn họ vẫn còn, dáng người đã phai mờ, đâng bị nấu chín.
Có điều, chất lỏng trong đỉnh khá đặc biệt, không giống vật chất bình thường, có ảnh hưởng đối với thần hồn của bọn họ.
Ừng ực ừng ực...
Sau đó, chất lỏng bên trong chiếc đỉnh lớn sôi trào, ba người bắt đầu gào khóc, hơi không chịu đựng nỗi, quá đau, cảm giác linh hồn cũng sắp bị đun sôi.
Cóc kêu thảm nói: “Đây là mười tám tầng Địa Ngục à, chúng ta bị rơi xuống vạc dầu sao? Quá không công bằng, Âu Dương đại gia đáng lẽ phải đi thần quốc, sao có thể chịu cực hình này chứ.”
Sau đó, cóc Âu Dương bắt đầu kêu gào: “Oạp oạp oạp...”
Nó thực sự đau không chịu được liên tục nhảy qua nhảy lại trong đỉnh lớn nhưng tiếc là không thể chạy thoát, nó bị một sức mạnh thần bí giam cầm ở trong đỉnh, khóa lại trong đó.
“Không chịu được nữa, sắp chín rồi.”
“Bò....ò...!” Đại Hắc Ngưu cũng đang kêu gào, trước kia không như vậy, sau khi ba người đều khôi phục, chất lỏng trong đỉnh lớn này sôi lên khiến linh hồn của bọn họ không thể nào chịu nỗi.
“Lão Ngưu, tôi nghê thấy mùi bò bít tết, chín năm phần, vừa thơm vừa mềm, nào, để Âu Dương đại gia cắn một cái. Ông nội nó, lão Ngưu, ông dám nhét móng trâu vào trong miệng tôi, Âu Dương đại gia liều mạng với ông!”
“Bò....ò...!” Lão Hắc kêu to.
Hoàng Ngưu bó tay toàn tập, đưa tay vỗ đầu, hai người này tới bước này rồi vẫn còn cãi nhau, đúng là chẳng ra hồn gì cả.
Cuối cùng, ba người đỉnh đều chịu không được, thân thể muốn nứt cuối cùng thì không ngừng căng lên, bọn họ cảm thấy đau nhức kịch liệt nhưng cũng bất ngờ phát hiện thần hồn của nhau đang lớn lên, đang cô đọng, đang chân thực.
“Hở? Chuyện gì xảy ra, ý chí tinh thần của chúng ta đang… mạnh lên?”
Rầm!
Sau một khắc, bọn họ bị một cỗ yêu khí kinh người cuốn lấy rồi bay ra khỏi miệng đỉnh, sau đó ai bị đánh vào thân thể của người lấy, quay lại nhục thân.
Rất nhanh, ba người đều cuộn người ngồi dậy nhưng lại ngã ngay xuống đất, bọn họ cảm thấy thần hồn lớn thêm một chút, được tẩm bổ về bản chất, bản tiền tiên thiên cũng mạnh mẽ vô cùng!
Nhưng, nhục thể của họ rất yếu ớt, làm gì còn sóng sinh mệnh, đây rõ ràng là người chết không thể nào chịu được ý chí tinh thần cường đại của họ.
Trong tích tắc, cơ thể khô cạn kia của bọn họ suýt chút nữa chia năm xẻ bảy.
Cũng may lúc này yêu đỉnh ba chân lại một lần nữa phát sáng, trong miệng đỉnh phun ra ba cỗ huyết dịch đổ vào ba người.
Đó chính là các loại huyết tinh vốn thuộc về bọn họ nhưng lại bị đại đỉnh hấp thu giờ đã trở về đang lần lượt rót vào cơ thể từng người, lập tức giúp cơ thể khô cạn của họ nhanh chóng đẫy đà.
Đây không phải chỉ là huyết tinh, còn có cả năng lượng sinh mệnh, còn có cả những vật chất không thể nói rõ!
Rất nhanh, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, Đại Hắc Ngưu xác định, những vật chất tinh huyết này còn thuần thúy, kinh hồn hơn thứ trước đây của bọn họ, chúng ẩn chứa năng lượng cường đại, lại có ẩn chứa một loại mảnh vỡ lạc ấn nào đó trong máu họ.
“Ừm, đây là mảnh vỡ lạc ấn Thần thú, là truyền thừa chủng tộc của chúng ta?” Âu Dương Phong kinh ngạc, nó là một Thần thú bị nguyền rủa, truyền thừa cũng không hoàn chỉnh, nhưng giờ nó cảm thấy mình đã nhặt được thiên cơ, đạt được thứ nó nên có được.
Đồng thời, nó cảm thấy huyết dịch cường thịnh hơn hẳn trước kia, nó đã được chiết xuất, được tinh luyện giúp thể chất của nó phát triển thêm một bậc!
Toàn thân Hoàng Ngưu nở rộ kim quang, vô cùng óng ánh, trong máu nó cũng có mảnh vỡ lạc ấn, hơn nữa, máu hóa thành màu vàng vô cùng phi phàm, nó cũng đang xảy ra lột xác.