Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, Sở Phong lui ra, hắn kinh ngạc phát hiện cơ thể sau khi bị chấn động làm bị thương của mình đang chảy ra từng dòng máu tỏa ánh sáng xanh nhạt.
“Ồ?!” Hắn giật nảy cả mình, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hắn không thể nào hiểu được, lần trước khi độ kiếp, thân thể của hắn đã từng bị hủy không còn hình dáng, lúc ấy máu chảy ra vẫn là màu đỏ, giờ chỉ mới vài ngày sao lại trở thành màu xanh lam?
Hắn cẩn thận suy tư, sau khi độ kiếp, cơ thể của hắn từng trải qua một lần lột xác kịch liệt, màu máu thay đổi có lẽ cũng bắt đầu từ khi đó.
“Thần huyết màu xanh đậm, cùng màu với tinh cầu này...” Sở Bá Vương nói theo bản năng.
“Thần huyết cái gì, tôi không cần, tôi chỉ cần máu bình thường đỏ tươi!” Sở Phong nói, hắn lột xác thành một loại thần thể khó hiểu khiến hắn không hề cảm thấy sung sướng mà ngược lại còn thấy hơi lo lắng.
“Vẫn có cách giải quyết.” Sở Bá Vương nói, nhưng, hắn quay đầu ngẫm nghĩ, nói: “Quên mất rồi.”
Điều này khiến Sở Phong khá yên tâm, hắn không hiểu Thần huyết xanh đậm rốt cuộc là như thees nào, nhưng, nếu có cách giải quyết vậy thì có thể tiến cũng có thể lùi.
“Thần huyết, mình mà lại có Thần huyết, sao có chuyện đó được?” Hắn tự nói, có vài tu sĩ phải uống rất nhiều thuốc mới có thể có được thứ này.
Chẳng lẽ, hắn đã hái được thần dược ở quê hương Vạn Thần, cuối cùng không những cải lão hoàn đồng, giờ còn ảnh hưởng đến lột xác huyết mạch sao?
Mấy thứ Thần huyết, Đạo thể gì đó đều là biểu hiện của phi phàm siêu cấp, Sở Phong khá mong chờ, phải chăng mình có thể lột xác thành một loại năng lực kinh khủng nào đó.
Có điều, hắn định sau khi đạt được năng lực sẽ khôi phục thần huyết màu xanh thành màu đỏ tươi.
Bởi vì, hắn từng nghe Yêu Yêu nhắc sơ một câu, thứ gọi là thể chất vô thượng đúng là bất phàm, nhưng máu tươi càng không thua kém gì, có gì còn siêu nhiên hơn.
Ngoài Địa Cầu, trong vũ trụ.
Trong Thánh khí siêu cấp kia, ở Hoàng thành Chiến Tranh hùng vĩ, Thánh giả Hắc Ám lạnh lùng mở miệng, nói: “Cá đã tới rồi sao, mau cắn mồi đi.”
Đám Ủy thác giả ngồi ngay ngắn, phát ra thánh uy, yên lặng chờ kết quả, lưới lớn đã giăng, bọn họ hy vọng sẽ bắt được toàn bộ cá lớn, thứ gọi là tinh cầu xuống dốc sẽ không có cơ hội phồn thịnh thêm lần nữa, bọn họ muốn bóp chết hết tất cả hy vọng, chém sạch từ giai đoạn manh nha, hủy diệt những thổ dân sắp đến thời cơ khôi phục trên tinh cầu.
“Haha, bọn thổ dân này đã thoái hóa thành quần tộc cấp thấp, không khác gì dã thú thì đừng nghĩ đến việc quật khởi. Thứ gọi là một tay che trời, là tồn tại thực sự, lão phu sẽ cho các ngươi hiểu rõ, thời kỳ thượng cổ có thể tiêu diệt được các ngươi thì giờ càng có theer thoải mái chặt đứt tất cả những con đường tiến hóa của các ngươi!”
“Ừm, một đám man di cấp thấp giống như loài thú, hôm nay bắt giết vài con cá lớn sau đó cũng tiện thể giải quyết vấn đề của tinh cầu này, từ nay về sau nơi này sẽ trở thành vườn thuốc, chuồng nuôi thú của chúng ta!”
Trong Hoàng thành Chiến Trường mấy người này đều mang theo vẻ lạnh nhạt, lúc trò chuyện không hề có một tia cảm xúc nào giống như chỉ đang bàn một việc nhỏ chẳng ý nghĩa gì.
Đông Hải, sâu trong núi Bất Diệt.
Trong nháy mắt đã nửa ngày trôi qua.
Cơ thể Đại Hắc Ngưu lạnh băng, gần như cứng ngắc, Hoàng Ngưu và Âu Dương Phong gầm nhẹ, họ cũng đang huyết tế, hai người đều dựa vào đại đỉnh, toàn thân chỉ còn da bọc xương, Tinh khí thần toàn thân chảy đi nghiêm trọng.
Nhưng, bọn họ biết, gần được rồi, chỉ cần nắm giữa được Yêu đỉnh này họ sẽ thành chủ nhân của núi Bất Diệt.
“Lão Ngưu, mẹ nó làm Âu Dương đại gia đau lòng, ông vẫn là trâu còn trinh, chưa từng có đạo lữ, chết đi như vậy có mất mặt quá không hả!” Âu Dương Phong đang rú lên.
“Đánh người không đánh mặt... Mắng chửi người không vạch khuyết điểm, cóc Âu Dương… ông bà cậu!” Trong đỉnh truyền ra tiếng chửi đổng cực kỳ yếu ớt của Hắc Đại Ngưu.
“Ồ?” Hoàng Ngưu và Âu Dương Phong đều ngạc nhiên sau đó tinh thần chấn động, vô cùng mừng rỡ.
“Lão Ngưu thi thể của ông ở ngoài mà, sao quỷ hồn của ông lại chạy vào trong đỉnh?” Hoàng Ngưu nói.
“Bị nấu đấy, các cậu tăng thêm sức, sắp thành công rồi, hãy diệt đám dê con ngoài Tử Vực đi!” Đại Hắc Ngưu quát, đồng thời nói thêm: “Âu Dương, ông nội Ngưu muốn đánh chết cậu!”
“Lão Hắc, ông nghỉ ngơi đi, đến lúc đó tôi sẽ giúp ông chăm sóc Ngưu Tiên Tử, đi thôi, lên đường bình an!” Miệng mồm Âu Dương Phong rất ác nhưng tâm trạng rất tốt.
Nó biết, Đại Hắc Ngưu vẫn chưa chết hẳn, có lẽ ý chí tinh thần rời khỏi thể
Lúc này, cơ thể khô cạn kia của Hoàng Ngưu cũng tỏa ra hào quang yếu ớt, tinh thần phấn chấn, Đại Hắc Ngưu còn có thể mắng chửi người khác, còn có thể chửi bới thô lỗ như vậy điều này chứng tỏ tình hình chưa phải đã hoàn toàn hỏng bét.
Có điều, tình hình của nó và Âu Dương Phong lúc này lại không hề tốt đẹp gì, sắp bước theo gót Đại Hắc Ngưu, toàn thân bọn họ cũng chỉ còn da bọc xương.
Da lông màu vàng kim trên người đã sắp tróc sạch trông vô cùng thê thảm, đôi mắt vốn to như viên bảo thạch đã ảm đạm vô thần từ lâu, bản thân cũng đứng không vững.
Thực ra Âu Dương Phong cũng rất thảm, ánh sáng của những vằn vàng trên mặt đều đã tan hết, giống như những vết bớt co dúm lại, sau khi nó mắng Đại Hắc Ngưu xong liền mất hẳn tinh thần.
“Chẳng lẽ Âu Dương đại gia phải chết ở đây, thiên đạo bất công, tôi còn chưa trưởng thành, tôi còn có lý tưởng sống chưa thực hiện, tôi còn chưa trở thành Thần Vương, quan trọng nhất là, ta và con trâu trinh già kia đều chưa có đạo lữ, ông nội Âu Dương Thần Vương này đây không cam tâm!” Âu Dương Phong hét lớn.
Đáng tiếc, thân thể Đại Hắc Ngưu ngã xuống nơi đó nếu có thể nhúc nhích chắc chắn nó đã phải đứng dậy đá hậu, khuôn mặt già sẽ đen như đáy nồi, dù vậy, nó ở trong đỉnh cũng không kìm được chửi thề.
“Con cóc non Âu Dương, cậu có gan nói lại câu đó thử xem, lão Ngưu tôi có đạp chết cậu không!”
Âu Dương Phong kêu lên: “Anh Ngưu còn trinh à, chờ tôi, Âu Dương đại gia cũng không chịu nổi nữa rồi, sẽ đồng hành ông trên con đường hoàng tuyền, cùng nhau đi làm thịt Minh Vương, chúng ta sẽ đến âm phủ tranh bá,quét sạch Minh Vương Điện, từ đây sẽ làm chủ âm phủ!”
Hoàng Ngưu nói: “Ngậm miệng, hiện tại chúng ta đang ở âm phủ, không phải ở dương gian, giờ nếu cậu chết mọi thứ sẽ dừng lại hết, cố gắng chịu đi!”
Nhưng mà, nó vừa dứt lời thì Âu Dương Phong đã chết thẳng cẳng, mắt trợn trắng, sau đó người ngã lật về sau, xoạch xuống một tiếng, không nhúc nhích, hai mắt hoàn toàn mờ đi không có ánh sáng.
“Cóc trinh, cậu chết thảm thật đấy...” Ý chí tinh thần của Đại Hắc Ngưu ở trong đỉnh gào khan.
Hoàng Ngưu giãy dụa, tiến hành đợt huyết tế sau cùng nhưng, kết quả là nó không thể chống đỡ được nữa, lặng lẽ ngã xuống, cơ thể dần dần lạnh đi.
Nơi đây rất yên tĩnh chỉ còn ý chí của Đại Hắc Ngưu yếu ớt làm ràm vài câu, tràn ngập sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ.