Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cùng lúc này, tinh thần khí của ba người càng lúc càng bị tiêu hao nghiêm trọng, nhục thân đang khô quắt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Mấy câu trên tấm bia đá sai hết rồi, mẹ nó đúng là muốn giết người mà!” Đại Hắc Ngưu quát.
Sau đó, trên đầu nó nhú ra hai sừng thú, hóa thành hai nguyệt loan đao tròn bay ra ngoài trợ giúp Hoàng Ngưu và Âu Dương Phong, muốn đánh chân vạc, để bọn họ có thể trốn thoát.
Keng keng keng!
Tia lửa tung tóe, sừng thú thô ráp của lão Ngưu gần như gãy lìa, bổ vào chân vạc nhưng chỗ đó không hề nhúc nhích chút nào, bản thân loan đao gần như gãy nát.
Phụt!
Lúc này, trên người Đại Hắc Ngưu có rất nhiều vết thương khiến máu bắn ra tung tóe, nhuộm đỏ đại đỉnh, nó quát: “Đã muốn huyết tế, Ngưu gia gia mày hiến cho mày này, thả bọn họ ra!”
Cùng lúc này, huyết dược của Vô Kiếp Thần Thể được giữ lại trên người nó cũng được nó run rẩy ném vào trong miệng đỉnh, quát: “Đấy, cho mày hết đấy!”
Ầm!
Đại đỉnh lay động, chỉ trong nháy mắt ấy chân đỉnh cũng run rẩy.
Điều này khiến cóc và Hoàng Ngưu đột nhiên chấn động, cố gắng giãy dụa và thật sự thoát khỏi trói buộc.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Đại Hắc Ngưu bị khô cạn với tốc độ kinh người, lập tức khô quắt chỉ còn da bọc xương, không khác gì những người chết sống trong núi Bất Diệt kia.
“Lão Hắc!”
Hoàng Ngưu rống to, giọng của nó rất non nớt, nhưng lúc này lại đau đến xé gan, bản nguyên của Đại Hắc Ngưu đã mất, đã sắp chết mất rồi.
“Lão Ngưu, chịu đựng!”Âu Dương Phong cũng kêu lên, cùng lúc đó nó lấy cuộn tranh tuyệt thế của mình ra, từng Thần thú hiển hiện đạp trên sao trời, quỳ bái với nó, quyển tranh mở ra phô thiên cái địa đánh về phía đại đỉnh.
Hoàng Ngưu cũng bộc phát, toàn thân toàn là phù hiệu màu vàng óng, nó như đang được tắm rửa trong ánh sáng thần thánh nhưng lại rống lên giận dữ, thi triển ra quyển tranh tuyệt thế, bản thân cũng ngẩng đầu đánh về phía đại đỉnh.
Đại Hắc Ngưu hét lên, nói: “Không được, các cậu lui ra, cái Dược đỉnh cổ quái này cần máu của ba người khác nhau, ba chân đỉnh giờ ba loại máu đủ rồi, tôi đã tự cung cấp rồi thì các cậu đừng tự dâng mình lên nữa!”
Rầm rầm rầm!
Nơi này vang lên tiếng nổ lớn, các loại ký hiệu cuồn cuộn, năng lượng sôi trào, kết quả Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong đều bị hất bay đi, công kích của bọn họ không có tác dụng.
Đặc biệt, bọn họ nhìn thấy huyết dịch Vô Kiếp Thần Thể được Đại Hắc Ngưu quăng vào cũng bắn ra từ miệng đỉnh.
Hoàng Ngưu nhanh chóng nhận lấy, lo lắng nói: “Chu Thượng không thuộc yêu tộc, huyết dịch này vô ích, lão Ngưu, ông uống đi!”
Nó rót thẳng vào miệng Đại Hắc Ngưu, Đại Hắc Ngưu vốn đã khô quắt không ra hình dạng, hai mắt đều ảm đạm, gần như đã trở thành người chết.
Nhưng, sau khi nó được huyết dịch màu đỏ ẩn chưa thần dược tẩm bổ thì sức sống của nó lại một lần nữa khôi phục, bởi vì vậy đây là bảo dược vô thượng được chiết xuất để duy trì tính mạng cho nó.
Đại Hắc Ngưu một lần nữa sống lại thế nhưng chân vạc kia thì đang điên cuồng hấp thu, chỉ trong một thời gian ngắn nó lại bắt đầu gầy trơ xương, da bọc xương.
Ngoài ra, da lông màu đen sáng ngời trên người đó trở nên ảm đạm rồi tróc từng mảng lớn, toàn thân trụi lủi, già nua không ra hình dáng gì.
“Nguy rồi, chúng ta bị cổ nhân hại, bị truyền thuyết núi Bất Diệt lừa rồi!” Âu Dương Phong sắp rách cả mí mắt.
Đại Hắc Ngưu quá thê thảm, đã sắp không xong rồi, điều này khiến bọn họ tràn đầy cảm giác thất bại, không màng sống chết xông tới cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy sao?
Hoàng Ngưu kiên quyết cắt ra một vết thương, lao về phía Đại Hắc Ngưu, dùng máu đỏ lên chân vạc đồng thời muốn thay thế cho Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu vô cùng yếu ớt, cố gắng muốn đẩy nó ra, nói: “Đừng, Tiểu Hoàng... cậu tránh ra đi! Gần đây lão Ngưu tôi phẫn uất lắm rồi, những kẻ vực ngoại luôn đến gây sự nhưng tôi chẳng làm gì được, lần này không thành công thì thành nhân. Cậu đừng làm chuyện điên rồ, cậu là hạt giống tốt, có thể thay mặt Ngưu gia chúng ta đi chinh chiến, đi chém giết, diệt đám tinh trùng lên não kia!”
“Lão Hắc, ông đừng có ngớ ngẩn, chúng ta vẫn chưa đến bước đường cùng, ông không thể chết được, ông phải sống cho tôi!” Hoàng Ngưu kêu lên.
“Lão Hắc, ông mà dám chết, Ngưu Tiên Tử gì đó của ông tôi sẽ cưới luôn, đảm bảo không chừa lại cho ông đâu!” Âu Dương Phong cũng quát.
“Con cóc non cậu... Dám chọc tức ông Ngưu, tôi... Phụt!” Đại Hắc Ngưu phun ra ngụm máu cuối cùng, cổ nghiêng một cái, nằm xụi lơ ở đó, hai mắt hoàn toàn mờ đi, không còn tia sang.”
“Mẹ nó, lão Ngưu ông sao có thể chết được, sống lại cho tôi, Âu Dương đại gia tôi sẽ dùng miệng rộng thổi chết ông!” Âu Dương Phong túm lấy lão Ngưu cố gắng ném ra sau đồng thời dùng cái miệng rộng thổi Đại Hắc Ngưu mấy cái muốn đánh thức nó, giúp nó sống dậy.
“Móa... ông nội cậu, thổi thật đấy à?” Đại Hắc Ngưu mở miệng, sống lại.
Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong vui mừng mau chóng kéo nó ra sau nhưng cơ thể của nó vẫn dính trên cái đỉnh lớn, không thể kéo đi đuuợc.
Đại Hắc Ngưu yếu ớt nói: “Cách tế máu này hữu hiệu... nhưng tôi không xong rồi... Hồi quang phản chiếu... Cóc, đợi sau khi gặp được Ngưu Tiên Tử rồi lúc cúng bái đừng quên báo cho tôi biết.”
Sau đó cổ nó nghiêng sang một bên, lần này nó đã thật sự tắt thở rồi.
Âu Dương Phong lo lắng ra sức lắc lư người nó, quát ầm lên: “Lão Hắc ông, trước khi chết còn chiếm tiện nghi tôi, sống lại cho tôi, ông mà không sống lại tôi đốt xác ông, sau này sẽ đào mồ ông, để ông đến chết cũng không được sống yên ổn!”
“Lão Hắc tỉnh lại đi!” Hoàng Ngưu cũng gầm thét, ra sức đẩy cơ thể khô quắt của nó, đó chỉ còn là một bộ xương khô, toàn bộ tinh khí thần đều trôi sạch rồi.
Đáng tiếc, hiện tại huyết dược Vô Kiếp Thần Thể đều đã bị Đại Hắc Ngưu dung hết rồi.
Giang Ninh, núi Tử Kim.
Trong tiểu thế giới sâu trong lòng đất cơ theer Sở Phong gần như nổ tung, đầy những vết rách, khi hắn vẩy số phấn hoa kia lên dây chuyền vàng ngoài cổ quan tài xong hắn liền nhanh chóng lui ra sau.
Nhưng dù như vậy, chấn động khủng bố, năng lượng của cường giả vô thượng khôi phục vẫn khiến hắn gần nổ tung, suýt nữa thì hình thần câu diệt.
Đó là nhờ có Sở Bá Vương che chở cho hắn, có thể tưởng tượng được Yêu Yêu tổ phụ biến thái, đáng sợ cỡ nào. Nếu thật sự biến mất hết tình cảm, chỉ biết giết chóc thì đó thật sự là một hạo kiếp vô biên!
“Được, ta vận Hô Hấp Pháp để điều tiết, lập tức ngủ say, nửa ngày sau khôi phục, khi đó sợi dây chuyền Mẫu Kim Thần đứt một đoạn, ta sẽ đánh thẳng vào tinh không, nhưng chỉ có thời gian trong một hơi thôi!”
Đây là giọng nói phát ra từ cổ quan tài, vô cùng to lớn làm chấn động thế giới nhỏ bé này, mỗi một chữ giống như từng ngọn núi lớn nện vào lòng người ta.
Thời gian chiến đấu một hơi sẽ chôn vùi hoàng triều Hắc Kiếm sao?
Nếu quả thật có thể hủy diệt được, hơn nữa còn nhìn thấy được thời khắc cuối cùng của những thợ săn hắc ám kia thì sẽ có cảm tưởng thế nào? Chiến đấu trong một hơi, chắc trên dưới Thứ Thiên Khung đều chẳng có lời gì để nói.