Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm!
Lúc này, Thánh giả Hắc Ám tức giận, căng tràn năng lực vô biên, một lần nữa tích huyết trùng sinh, lão ta đang dùng nhục thân bảo vệ bản nguyên tinh thần, sợ bị diệt sát ý thức.
Hơn nữa, lão ta đang miễn cưỡng xé rách không gian, muốn bỏ chạy.
Nhưng, lão ta thất bại, năng lượng không đủ, cần tốn hao quá nhiều thời gian, kết quả đã bị một ngọn núi đánh rơi xuống.
“Địa Cầu xuống dốc, mảnh đất man rợ này giờ dân bản địa mạnh hơn tẩu thú và dã nhân trên tinh cầu tiến hóa cấp thấp nhất bao nhiêu chứ, sức mạnh này... ở đâu ra vậy?”
Thánh giả Hắc Ám gào thét, lão ta đang vô cùng phẫn nộ, cơn oán độc đang bộc phát, vốn lão ta cứ nghĩ mình có thể dễ dàng giết chết tất cả tiến hóa giả trên tinh cầu này.
Lão ta chỉ cố kỵ trận vực trên Địa Cầu thôi.
Nào có thể ngờ, hôm nay, Hoàng triều Hắc Kiếm của lão ta lại bị hủy, bản thân lão ta cũng sốt ruột như chó nhà có tang, cực kỳ chật vật, rơi vào tuyệt cảnh.
Rầm!
Đáp lại lão ta là bốn ngọn núi lớn tung vào lão từ bốn phía, đè ép lão ta bên dưới.
Trong tích tắc, lão ta kêu gào thảm thiết, cơ thể sau khi tích huyết trùng sinh lần nữa lại vỡ nát, không thể nào bảo vệ được hạch tâm ý thức tinh thần, đầu của lão cũng đã thành quả dưa hấu nát.
Một tinh thần đang rên rỉ, gầm thét, chấn động Thái Dương Hệ, vô số người tê cả da đầu, đây chính là một vị thánh nhân đấy, vậy mà lão ta đã bị ngược sát.
Rầm!
Cuối cùng, bốn ngọn núi lớn hợp lại với nhau, uy năng tăng vọt, Thần hồn của Thánh giả Hắc Ám đứt thành từng khúc, nhanh chóng bị chôn vùi.
Đông Hải, sâu trong núi Bất Diệt.
Đại Hắc Ngưu miệng rộng toe toét, không ngừng cười to, nói: “Lão thất phu, sát thủ hành tẩu trong bóng đêm không thể lộ ra ngoài ánh sang, ông cũng có ngày hôm nay à? Ha ha...”
Bọn họ xử lý được một Thánh giả Hắc Ám, cảm giác còn sung sướng hơn giết được Thánh nhân tộc Thiên Thần, tộc U Minh, bởi vì bọn sát thủ này quá phách lối.
Có cả vạn sát thủ công kích với quy mô lớn, tuyên bố muốn phát động một trận chiến tranh, san bằng tinh cầu cổ xưa, thực sự quá mức bá đạo.
Giờ, bọn họ đã tự tay hủy đi hoàng triều sát thủ này, đồng thời tiêu diệt thủ lĩnh tối cao của bọn họ, điều này khiến máu họ sôi trào, tâm trạng rất tốt.
Trong hệ Thái Dương, hạch tâm tinh thần của bị nghiền nát, hôi phi yên diệt, không còn tồn tại.
Điều này khiến vô số người im lặng, kinh ngạc nhìn.
Dù là những người quan sát đông đúc ở bình đài Nguyên Thú, bình đài Hắc Huyết cũng đều im lặng, trong lòng run rẩy, cách tinh không mà họ vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương ngoài kia.
Trong nhận thức của mọi người, sát thủ Thứ Thiên Khung là khó đối phó nhất, bình thường mà nói, mọi người thà đắc tội với năm vị Thánh nhân chứ không muốn đi trêu chọc một vị Thánh giả Hắc Ám, bởi vì phòng cũng không phòng được, một khi đã bị cường giả cấp bậc này để mắt thì sẽ tương đương với bị tuyên cáo tử vong.
Hiện tại, một trong những đầu lĩnh mạnh nhất của Thứ Thiên Khung, hoàng triều Hắc Kiếm cứ thế bị tiêu diệt, hơn nữa còn chết không chút tôn nghiêm.
Kết quả vượt ngoài dự liệu của mọi người, tinh cầu xuống dốc lại tung ra đòn sát thủ này.
Lúc này, bốn ngọn núi sau khi hợp lại liền đảo ngược về, quét về phía dùng đất đã hủy diệt của thành lũy Chiến Tranh, rầm một tiếng trấn áp xuống.
Nơi này còn hai vị Thánh nhân, vẫn chưa thoát ra được, bọn họ chưa chết không phải vì mạnh hơn Thánh nhân của tộc Thiên Thần và tộc U Minh mà là vì quá may mắn, chưa từng bị chùm sáng phù văn Yêu đỉnh đánh nát.
Có điều, lúc này bọn họ cũng rất thê thảm, đang kéo lê cơ thể đứt gãy, vùng vẫy khó khăn, cuối cùng cũng không khác gì Thánh giả Hắc Ám, chỉ còn lại chiếc đầu lâu rời khỏi nơi đó.
Đáng tiếc, thứ chờ đợi bọn họ là bốn ngọn núi lớn cùng hợp lại trấn sát.
“Đừng!” Vị Nữ thánh tộc Linh kêu to, vang vọng xung quanh Địa Cầu khiến mọi người nhìn thấy gương mặt trắng bệt mang theo vẻ hoảng sợ của cô ta trước khi chết.
Thánh nhân cũng vậy, cũng sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Phụt!
Cô ta đã bị giết rồi!
Một khắc sau, mẩu cơ thể rạn nứt của Thánh nhân còn lại cũng nổ tung, Thánh nhân tộc Tây Lâm chết thảo, hoàn toàn tiêu tán.
Dưới một chiến dịch, trên vạn nhân mã của hoàng triều Hắc Kiếm bị tiêu diệt sạch sẽ, năm vị Thánh nhân lần lượt chết thảm, một bộ phận cường đại nhất của Thứ Thiên Khung đã hôi phi yên diệt.
Chiến tích này làm chấn động tất cả các tộc trong vũ trụ tinh không.
Đây là tinh cầu xuống dốc đó sao? Tất cả mọi người đều hóa đá!
Tổng bộ Thứ Thiên Khung nhận được tin, tầng lớp cao nhất, một tồn tại chìm trong giấc ngủ say ở bí cảnh vô số năm tháng bừng tỉnh, hai con mắt mở ra lớn như tinh cầu khiến mặt trời trong tinh hệ cũng ảm đạm.
Ngoài ra, trong hệ ngân hà, một cường giả tuyệt thế nào đó cũng đang lập tức mở mắt, hóa thành một đạo lưu quang vượt qua trời sao vô tận, đi thẳng đến Địa Cầu.
Địa Cầu, núi Tử Kim, bên ngoài tiểu thế giới sâu trong lòng đất.
Sở Phong đứng ngoài không gian kỳ dị này, hắn đang lặng lẽ tính thời gian, tổ phụ Yêu Yêu sắp xuất thế rồi!
Lúc này, hắn vẫn chưa biết bọn Đại Hắc Ngưu đã làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa, hắn chỉ muốn sau khi thời gian tới thì lập tức mời vị cường giả cái thế này diệt hết kẻ địch trên đời!
Thời điểm này, ngoài Địa Cầu, tiến hóa giả các tộc đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, một hoàng triều sát thủ mà lại bị tiêu diệt như vậy, hơn nữa hôi phi yên diệt chỉ trong tích tắc, thật sự quá chấn động lòng người.
Lần này, Hoàng triều Hắc Kiếm đã hưng sư động chúng, điều khiển cả một Hoàng thành Thánh khí siêu cấp tới, kết quả thì sao, hơn một vạn sát thủ bị tiêu diệt hết!
Bên ngoài Địa Cầu, thám hiểm giả các vì sao, kẻ trộm vũ trụ... đều tụ tập rất đông, giờ bọn họ đang cảm thấy sau cột sống toát lên khí lạnh, tinh cầu này đâu phải công viên, có vẻ nó chẳng đáng để thăm dò, để mạo hiểm!
“Thứ sinh vật âm địa nhà ngươi, ai cho ngươi giết con cháu ta, ngươi nạp mạng đi!” Lúc này, một con trâu già phát điên, hóa thành bản thể, phi nước đại trong tinh không, truy sát một vị sát thủ.
Hơn một vạn người của Hoàng triều Hắc Kiếm đều bị tiêu diệt, bao gồm Thánh giả Hắc Ám, có điều vẫn có vài con cá lọt lưới, đó là những kẻ nhận lệnh đi tấn công, thi đua săn giết lúc trước, giết những tộc đàn giao hảo với Địa Cầu thượng cổ.
Những kẻ này chưa chết và đứng cách thành lũy Chiến Tranh quá xa.
Có điều, khi Hoàng triều Hắc Kiếm hôi phi yên diệt, tim những người này đều lạnh đi, không cách nào ẩn thân được nữa, run rẩy để lộ hành tung, bị người ta đuổi giết.
“Hắc Kiếm, Hắc ông tổ mày, mau trả mạng huynh trưởng lại cho ta!” Ở phía khác, một con rùa núi đang gầm thét đánh mạnh một vị sát thủ.
Trên Địa Cầu, đám Đại Hắc Ngưu đang dùng Yêu Nhãn nhìn thấy rất rõ, bọn họ điều khiển bốn ngọn núi lớn hợp lại với nhau không hề phí sức, nhẹ nhàng chấn động.