Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thật sao?” Nụ cười của Yêu Yêu làm toát ra tư tháithaisynh thành, dáng nàng thướt tha, nhẹ nhàng bước đến như một đóa sen thần lay động tỏa sáng.
Sau đó, nàng hơi bĩu môi, ra hiệu: “Đã vậy, chúng ta vào rừng đi dạo, ta muốn nghe huynh thổ lộ hết.”
Mặc dù đôi mắt to của nàng vô cùng linh động, khi bĩu môi có vẻ hoạt bát, mang theo nụ cười nhưng lại khiến Sở Phong run rẩy, chắc chắn nàng đang muốn thu thập hắn đây!
Sở Phong lại quả quyết chuyển đề tài, nhìn về phía Thánh Sư, nói: “Thánh Sư, ngài là anh hùng trong lòng ta, là ngọn hải đăng sáng chói trên con đường ta đi, là mục tiêu sau này ta phải cố gắng theo đuổi và vượt qua!”
Thánh Sư rất bình thản, hai mắt thâm thúy, mái tóc bạc trên đầu sáng như tuyết. Ông ấy tương đối tuấn lãng, mỉm cười gật đầu với Sở Phong, nói: “Tình hình lão gia tử không ổn, chúng ta phải đi trấn an trước đã, phải dùng quan tài đồng để ông ấy ngủ say!”
Loảng xoảng!
Nắp quan tài đồng mở ra, sau đó Thánh Sư dẫn theo ông nội của Yêu Yêu cùng biến mất ở đây, chui vào sâu trong lòng đất!
“Nhị đệ!” Sở Bá Vương lại kêu lên.
Lần này Sở Phong thật sự muốn khóc.
Giờ chỉ còn lại vị đại ca kết bái này của hắn, Yêu Yêu và hắn, ngay cả Thánh Sư người có tính tình tốt kia cũng đã tạm thời biến mất, làm sao bây giờ?
“Yêu Yêu, trong chuyện này có chút hiểu lầm!” Hắn vội vàng giải thích.
“Đi, qua bên kia nói cho ta nghe!” Cánh tay ngọc long lanh của Yêu Yêu rất tự nhiên khoác lên vai hắn, thần quang nở rộ quấn lấy hắn nhanh chóng rời đi.
“Đại ca, không, gia gia, cứu ta!” Sở Phong nhìn về phía Sở Bá Vương, kêu lên.
Sở Bá Vương lập tức ngây người, đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu suy nghĩ hơn nửa ngày, nhìn theo bóng lưng Yêu Yêu, vẻ mặt ông vô cùng hoảng hốt.
Kết quả là, Sở Phong kêu thảm thiết rồi biến mất còn Sở Bá Vương thì không để tâm và ngăn cản.
Sau đó không lâu, sâu trong khu rừng phía xa sấm sét vang dội, đằng sau ngọn núi, lôi đình chấn động, một lúc lâu sau Sở Phong vẫn chưa hề bước ra, vùng đất đó có động tĩnh rất lớn.
Đông Hải, núi Bất Diệt, cả một đám đại yêu lên đường, vô cùng hưng phấn. bọn chúng đã liên lạc trước với Sở Phong, biết được lão gia tử vô địch cái thế kia là do bọn chúng thả ra.
Cho nên, cả đám đều tới đây.
Đại Hắc Ngưu dẫn đầu đoàn người, nó điều khiển một con thuyền không gian lớn, dẫn theo cả đám huynh đệ chạy đến đây nhận người thân, muốn cùng chúc mừng chiến thắng lần này.
Khi bọn chúng chạy đến thì đúng lúc nhìn thấy một mình Sở Bá Vương cô đơn đứng đó, như đang trầm tư, nhớ lại chuyện gì.
Mắt Đại Hắc Ngưu rất tinh, từ phía xa đã nhìn thấy, lập tức vui mừng, nói: “Không cần nói nữa, đây chắc chắn là đại ca kết bái của chúng ta!”
Nó nhảy xuống chiến thuyền, chỉnh lại bộ âu phục đen, sải bước lai tới, vô cùng nhiệt tình, nói: “Đại ca!”
Mặc dù Đại Hắc Ngưu có hình người nhưng lần này vẫn giữ lại cặp sừng thú lớn, lúc này cái đầu lắc lư, nhiệt tình đến mức người ta không chịu được, tự giới thiệu.
“Đại ca, lão Ngưu ta tới thăm người!”
Sau đó, phía sau nó, cả một đám đại yêu bao gồm hổ Đông Bắc, lừa già, Âu Dương Phong, còn cả đám Chu Toàn và Mã Vương đều cùng hét lên đại ca.
Trang phục của nhóm người này gần như đồng bộ, ngoài Hoàng Ngưu, những người khác đều mặc âu phục đen, giày da sáng loáng, đương nhiên lần này để bày tỏ sự lịch sự đều lấy kính râm xuống, miệng không ngậm xì gà.
Cả nhóm như băng đảng xã hội đen, vô cùng đồng đều cúi đầu gọi đại ca.
Sở Bá Vương ngẩng đầu, mặt mày choáng váng. Nếu là lúc đầu óc ông không tỉnh táo trước kia thì chắc đã vỗ cho một vỗ thành mớ thịt vụn rồi.
Nhưng, gần đây đầu óc ông đã dần tỉnh táo lại, thậm chí có thể nhớ lại một số việc chứ không phải lúc nào cũng nóng nảy như trước.
Ông cảm thấy khó hiểu, đứng ngẩn ra, nhìn đám người này.
“Đại ca, ta là tam đệ của huynh, ta tên Ngưu Ma Vương!” Đại Hắc Ngưu giới thiệu, vốn nó lớn hơn Sở Phong nhưng nó lại không thích cách gọi nhị đệ, không muốn làm lão nhị nên mới chơi bài này, tự coi mình là lão tam.
Hổ Đông Bắc cũng tiến lên trước, nói: “Đại ca, ta là tứ đệ của huynh, nhũ danh của ta là Siberia, đại danh là Đông Bắc!”
“Ừm à ừm à...” Lừa già há mồm, vừa mới kêu lên, kết quả là trong chốc lát đã bị sáu bảy cái móng ấn xuống, chẳng hạn như móng của trâu, tay gấu, móng ngựa...
Nó vội vàng nghiến răng cửa, đổi giọng, nói: “Đại ca, ta là ngũ đệ của huynh, ta tên Lữ Phi Dương, năm nay bốn trăm lẻ một tuổi, huynh có thể gọi ta là lão Lữ.”
“Đại ca, ta tên...”
Cứ thế cả đám đại yêu kéo đến, tiền hô hậu ủng, cùng nhận người thân, vô cùng náo nhiệt, bao quanh Sở Bá Vương, lấy ông làm trung tâm.
Chỉ có Âu Dương Phong là bốc lên hàn khí, lặng lẽ lui ra sau vì nó đã nhìn thấy Yêu Yêu!
Vị tỷ tỷ kia đang từ giữa khu rừng nhẹ nhàng đi tới, Âu Dương Phong bị dọa đến mức rụt cổ, ban nãy nó cũng đang định tiến lên, cũng định nhận người thân.
Thế nhưng lúc này cuối cùng nó cũng hiểu ra, dù sao lão gia tử này cũng chỉ là một hóa thân, là một Tích Huyết Trùng Sinh, cũng có lai lịch đáng sợ, không thể xưng hô lugn tung được.
Lai lịch xuất thân của Âu Dương Phong có manh mối để truy tìm, rất có khả năng là từ nhà của Yêu Yêu, có liên quan đến gia tộc nuôi dưỡng thần thú chí cường, nó nào dám nhận người thân lung tung!
Lúc này, Yêu Yêu như Lăng Ba tiên tử, đạp trên cây cỏ bước đến gần.
“Yêu... Công chúa!” Đám Đại Hắc Ngưu nhìn thấy Yêu Yêu ai nấy đều rùng mình một cái, cả đám đứng thẳng lưng, sau đó toàn thân đều nổi một lớp da gà.
Bọn chúng cũng nhìn thấy Sở Phong, phát hiện quần áo hắn lam lũ, bẩn thỉu, hoàn toàn không bình thường.2
Những người này nhanh chóng nói sang chuyện khác, bởi vì đều cảm thấy được tình hình không ổn.
“Sở Phong huynh đệ sao vậy, sao mặt mũi sưng lên thế kia, có chỗ còn cháy đen nữa, có phải bị sét đánh không?”
“Huynh đệ, không phải ta nói ngươi rồi sao, cứ thích giả ngầu chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh, chắc lời đó đã ứng rồi chứ gì!”
Cả đám huynh đệ cố ý giễu cợt, muốn đem Sở Phong ra làm bia đỡ đạn.
Nhưng mà, lần này Sở Phong xoay người rời đi, không gánh họa giúp bọn chúng nữa.
“Khục, ta có việc, các ngươi từ từ trò chuyện, ta đi tìm Thánh Sư.” Sở Phong không quay đầu lại mà lao thẳng xuống dưới mặt đất.
Sau đó, cả đám người ở đây đều rùng mình một cái, ầm một tiếng, tất cả mọi người bắt đầu chạy tứ phía, chuẩn bị xông ra khỏi Tử Kim sơn, trốn về Đông Hải.
Nhưng, một khắc sau, nơi đây sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, lôi đình nổ tung, cả đám đại yêu khóc lóc gào thét, vô cùng thê thảm, tất cả đều bốc lên khói đen, bị đánh cho gào khóc, toàn thân run rẩy, nằm bốn phương tám hướng, ai nấy đều vô cùng thê thảm.
Bao gồm cả Hoàng Ngưu cũng nằm trên mặt đất thở hừ hừ, thực ra nó cũng được coi là nho nhã, ban nãy không hề đến gần xem náo nhiệt nhận người thân, kết quả cũng bị sét đánh.