Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1521 - Chương 1521: Tàn Sát Hành Tinh Mẹ Của Thiên Thần Tộc (1)

Thánh Khư Chương 1521: Tàn sát hành tinh mẹ của Thiên Thần Tộc (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đây vẫn là Địa Cầu thời thượng cổ bị đánh đến tàn phế sao? Đây vẫn tính là vùng đất suy tàn chứ? Cường giả cấp Ánh Chiếu Chư Thiên ngoài Địa Cầu đều muốn thổ huyết, loại kịch tính này làm sắc mặt bọn họ đen như đáy nồi.

Lại một lần nữa, không ngừng có “kinh hỉ”!

Hiện tại, bất an nhất và xấu hổ nhất dĩ nhiên là lão giả An Sinh vừa mới ra tay kia, chưởng ấn của lão ta còn chưa có rời đi đâu, vẫn cứng lại chỗ đó, thực sự là tiến thoái lưỡng nan.

Tuy rằng trong lòng muốn chửi má nó, thế nhưng trên mặt lão ta vẫn mang theo nụ cười đon đả, nói: “Đạo hữu khách khí rồi, không nhọc ngươi đại giá nghênh tiếp, ta đây là không cẩn thận quấy rối ngươi thanh tu, lão phu hiện tại liền rời đi.”

“Vậy thì xin chuộc tội.” Trong sa mạc, biển hoa bỉ ngạn màu xanh lam không ngừng rung động, truyền ra giọng nói ôn hòa.

“Cái gì?!” An Sinh cất cao giọng, vừa rồi đối phương nói không có tiếp đón từ xa, kính xin chuộc tội, lão ta còn tưởng rằng nghe lầm, cảm thấy chắc là thứ tội.

Không nghĩ tới vị này cũng thật là muốn cho lão ta lời chuộc tội a, quả nhiên là cây hoa tử vong kia trong truyền thuyết!

“Lão phu nhận lời chịu lỗi của đạo hữu, từ biệt tại đây thôi.” Bàn tay lão ta đang co rút lại cực nhanh, muốn biến mất từ nơi này.

Nhưng mà, tiếng động sàn sạt đã truyền đến, sắc lam của Hoa Bỉ Ngạn nở rộ, sương mù mông lung, khiến cho thái dương trên trời đều chiếu rọi một mảnh xanh thẳm. Sương mù tản mạn khiến cho ánh sáng mặt trời cũng chiếu rọi thành một mảnh xanh thẳm, màn sương lam dày đặc bao trùm cả sa mạc, đồng thời cũng cuốn lấy chế trụ cánh tay kia.

“Đi ra, cho ta... Đi ra!” Vực ngoại, cường giả Ánh Chiều Chư Thiên - An Sinh đang ra sức vùng vẫy cánh tay. Lão có cảm thấy vô cùng phẫn uất, đây quả thực giống như lấy tay câu cá, kết quả lại bị lại bị lão ngao cắn chặt, chết cũng không lỏng miệng a!

“Đạo hữu, chuyện gì cũng từ từ nói! Trước tiên để lão thu tay trở về được không?” An Sinh hạ thấp tư thái mà nói, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn.

Những vị cường giả cấp Ánh Chiếu Chư Thiên đến cùng lão ta cũng cạn lời, sau đó đồng thời phản ứng lại, cấp tốc lùi lại phía sau, một bộ dáng không muốn trở thành đồng phạm.

Biển hoa phía dưới chập chờn, cũng không có đáp lại cái gì, chỉ nhất mực khóa chặt An Sinh, cái tay kia của lão ta cũng không cách nào rút ra. Càng đáng sợ hơn chính là, cầm giữ năng lượng bộ phận linh hồn của lão ta đều bị khóa ở trong cánh tay kia.

Nếu như là huyết nhục, An Sinh có thể trực tiếp bỏ qua, mất mặt thì mất mặt. Thế nhưng nếu thiếu hụt linh hồn thì nghiêm trọng hơn nhiều, tương đương với trọng thương.

“Khi lão phu thăm dò di tích đã phát hiện một lò Cửu Chuyển Kim Đan. Tuy rằng dùng cũng khá nhiều nhưng vẫn còn lại một chút, ta nguyện ý đưa cho đạo hữu làm lễ ra mắt.”

“Hoan nghênh đạo hữu lần sau trở lại luận đạo với ta, hạnh ngộ.” Bỉ Ngạn Hoa mở miệng, dáng vẻ rất ư là khách khí.

Vèo một tiếng, An Sinh đã thu hồi chưởng thủ, trên mặt mang theo nụ cười cứng đờ. Đây nếu như là người khác thì lão ta khẳng định đã xông lên đánh một trận, nhưng đây lại là Bỉ Ngạn Hoa trong truyền thuyết a, lão đầu này năm xưa hung hãn vô cùng, không có bao nhiêu người dám trêu chọc.

Vả lại, năm đó trước khi Bỉ Ngạn Hoa chết đã kéo theo rất nhiều kẻ địch xuống mồ cùng. Đây chính là kết quả sau khi phát cuồng liền làm cho thân thể mình nổ tung.

Ai có thể ngờ rằng cái lão ma đầu này còn sống sót đâu! Hơn nữa nhìn dáng vẻ cắm rễ ở Địa Cầu thì quả thực không có mấy người dám liều chết cùng y!

Có người nói, lúc trước đại chiến với Bỉ Ngạn Hoa còn có con cháu của Ma Thần trong vũ trụ hỗn độn. Kết quả vẫn cứ bị y giết chết!

“Xúi quẩy!” An Sinh âm thầm xỉ vả một tiếng, lão ta thà bị ăn một cánh cửa cũng không muốn kết thù cùng với loại ác ma này.

Bởi vì lão ta tự tin có thể sống sót dưới cánh cửa màu bạc của nữ tử kia, chỉ cần không tiếp tục đánh với cánh cửa là được rồi. Thế nhưng tình huống này lại là dây dưa vào Bỉ Ngạn Hoa a, vậy thì kết quả khẳng định không tốt. Suy cho cùng thì danh xưng loài hoa tử vong cũng không phải nói chơi.

“Đạo hữu đã buông lời từ biệt, vậy thì lão phu đi thôi!” An Sinh xoay người liền chạy, thật không còn mặt mũi nào mà ở lại.

Mà ở vùng lân cận, có người quen cấp Ánh Chiếu Chư Thiên đang bắt ép lão ta, nói: “Lão An người cứ rời đi như vậy sao, không phải lúc đầu ngươi nhất định phải xả giận ở chỗ này à?”

“Nhân sinh tốt đẹp như thế, các ngươi lại hấp tấp như vậy. Cảnh giới quá thấp, không hiểu được chân lý trong này. Lão phu đi vậy, thế gian này còn có hy vọng, còn có ước mơ, còn có thơ và phương xa a, đi thôi!”

Nói rồi liền chạy, chớp mắt không còn bóng dáng.

Mọi người lại cạn lời.

Trên thực tế, chiến sự trên Địa Cầu đã kết thúc triệt để. Các đại năng khác cũng bỏ chạy hết rồi, không cần thiết ở lại chỗ này nữa.

Tùy tiện vỗ sa mạc một chút đều có thể vỗ ra một Bỉ Ngạn Hoa , nếu như đánh một chưởng đến Thái Sơn, lại oanh một quyền vào Long Hổ Sơn, trời mới biết có nhảy ra những nhân vật khủng bố nào khác hay không!

Ao nước Địa Cầu này quá sâu, thực sự khiến người ta rợn tóc gáy.

Đương nhiên, trong lòng bọn họ tin tưởng Địa Cầu sẽ không còn con quái vật nào đang dưỡng thương nữa, không thể có nhiều khách qua đường như vậy được.

Thế nhưng người phát hiện trước mắt đã đủ khiến cho bọn họ kiêng kỵ rồi, cũng chịu đủ lắm rồi, nơi này không còn cách nào lại tiếp tục đánh nữa.

Một cái tinh cầu, lại có bốn vị cường giả Ánh Chiếu Chư Thiên tọa trấn, đây là cái khái niệm gì? Thiên Thần Tộc xếp hạng sau cùng mười vị trí đầu bảng cũng không có đấu lại được, nếu đối đơn độc đối đầu, không phải tên Đại Thiên Thần kia đều bị đánh chết rồi sao!

Nếu đã không còn cách nào đánh chiếm được Địa Cầu, vậy thì chạy trốn vẫn là tốt nhất.

Bọn họ cũng là người có lai lịch, ngộ nhỡ bị người ta ngăn chặn hoặc diệt luôn con cháu đời sau, hành tinh mẹ của bọn họ khẳng định không bảo đảm được.

Lúc này, trong tinh không đã ào ào như ong vỡ tổ, các đài bình luận lớn cũng giống như nước sôi bên trong Đồng Đỉnh vậy, khắp nơi đều là tiếng cãi vã tranh luận ồn ào đến vang trời.

Tất cả mọi người đều bị kinh hãi, bởi lẽ một tinh cầu lại có bốn vị cường giả Ánh Chiếu Chư Thiên. Không cần biết Địa Cầu có phải là quê hương của bốn người hay không, nhưng ngày hôm nay, nơi đó xác thực là nơi cư trú của bốn người hung mãnh kia, thử hỏi có ai dám không phục?

“Nếu ai không cam lòng, có can đảm thì ngươi đánh tới đó cho ta nhìn một chút, không trông thấy lão nhân yêu thích thơ và phương xa kia ư, nhìn thấy Bỉ Ngạn Hoa thì đã lập tức chạy trốn rồi!”

“Địa Cầu... thật sự quật khởi a. Nếu cho bọn họ thời gian, đây quả thực là muốn tiến vào mười thứ hạng đầu bảng rồi!”

Mấy tên lão quái vật đều đang lắc đầu thở dài, ai nấy cũng không ngờ tới, viên tinh cầu cổ xưa kia lại nhảy ra bốn vị đại năng mạnh mẽ uy vũ như vậy!

Bình Luận (0)
Comment