"Xem ra, võ thuật cổ đại sắp trở nên tỏa sáng, quay về thời đại hoàng kim ai ai cũng muốn học nữa rồi.” Mục Trác nói.
"Thể thuật (1) có thể xúc tiến tiến hóa, tất nhiên vô cùng quan trọng." Mục Thanh Hà gật đầu, rõ ràng ông ta biết rất nhiều bí ẩn, nói: "Võ thuật cổ đại vẫn luôn luôn thần bí, chưa bao giờ thực sự sa sút hoàn toàn."
(1)Thể thuật: Thuật ngữ trong phim hoạt hình Nhật Bản "Naruto" - chỉ đến bất kỳ thuật nào có võ thuật hay hoàn thiện khả năng tự nhiên của con người, thể thuật được thực hiện bằng cách sử dụng trực tiếp thể lực của người dùng, chứ không sử dụng chất liệu bên ngoài hỗ trợ. )
"Sau khi ăn loại trái cây thần bí kia, ngoại trừ thể thuật ra, còn có những biện pháp khác đẩy nhanh tiến hóa không?" Mục Trác hỏi.
"Có chứ!" Mục Thanh Hà trả lời dứt khoát.
Sau đó, ông ta lại bắt đầu lo lắng cho Trần Hải, sợ người kia thật sự xảy ra bất trắc, nếu thế, ông ta nhất định bị tổn thất vô cùng lớn.
Thành phố Giang Ninh, tại khu biệt thự Bích Hồ Loan.
Trong phòng khách tráng lệ, Hứa Uyển Di cũng đang đàm luận với Lâm Dạ Vũ về chuyện của Trần Hải.
"Tên Kim Cương kia vậy mà lại lợi hại đến thế ư, có thể giết chết Trần Hải?" Hứa Uyển Di khá là kinh ngạc.
"Chưa chắc đã là Kim Cương, có khi là người khác cũng nên, lại nói, Trần Hải cũng chỉ là tạm thời biến mất, cũng chưa chắc là đã chết rồi." Lâm Dạ Vũ nhíu mày nói.
"Nếu như vô thanh vô tức bị xoá bỏ thì mới thật sự đáng sợ, lẽ nào là loại quái vật như môn đồ của Thích Ca ra tay?" Hứa Uyển Di hoài nghi hỏi.
"Khó nói lắm!" Lâm Dạ Vũ lắc đầu.
Ngay sau đó, bọn họ thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác, Hứa Uyển Di đề cập tới có người muốn mời cô ta tham gia diễn một phim lớn, đề tài là tận thế, cảm hứng đến từ chính những gì đang xảy ra bên ngoài kia, họ sẽ lấy thế giới này làm bối cảnh chính cho bộ phim, tạo nên một bộ phim hoành tráng.
Họ còn nói, những người được mời đến đóng đều là những ngôi sao nặng ký!
Hứa Uyển Di có chút nóng lòng muốn thử, bởi vì trước kia cô ta cũng từng nổi tiếng nhờ vào một tiết mục truyền hình trên ti vi, chẳng qua là sau này vì phải gả cho Lâm Dạ Vũ, mới dần dần mờ nhạt trong tầm mắt của công chúng.
"Anh nghe nói ngày đó ở núi Thái Hành Sơn khi chiến trận nổ ra, có người thậm chí không sợ chết nhất quyết đứng ở đó quay chụp lại, có khi mấy video đó sẽ có chỗ hữu dụng với các em?" Lâm Dạ Vũ nói.
"Những người đó đã bị những người trong nghề cười nhạo một trận rồi, toàn là những đạo diễn nhỏ không có danh tiếng gì, còn muốn quay cái gì mà phim sử thi lớn nữa chứ, anh cũng đừng bảo em đi liên hệ làm gì, sẽ bị người ta cười nhạo đấy.” Hứa Uyển Di nói.
"A, không đúng nha, anh lại không phản đối em đi đóng phim ư?” Cô ta nói xong một lúc mới phục hồi lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi lại.
"Tất nhiên là không, em vui vẻ là được, anh cũng không phải là mấy lão già cổ hủ ở trong dòng họ kia.” Lâm Dạ Vũ cười nói.
Sau khi Lâm Dạ Vũ rời đi, Hứa Uyển Di tự nhủ: "Sở Phong, có lẽ việc em gái của tôi chết không liên quan gì đến cậu, nhưng tôi vẫn chẳng hề thích cậu chút nào!” Vẻ mặt cô ta lạnh lùng.
Lúc này, người đang được cả hai phe nhắc tới là Sở Phong đang một đường phi như bay tới thành phố Thuận Thiên.
Ven đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều thôn làng hoang phế, không có một ai, còn có một số dị thú lởn vởn qua lại, cảnh tượng khiến lòng người ta trở nên nặng nề.
Có một vài thôn làng là tự những người trong thôn bỏ đi, chuyển tới nơi khác sống, còn có một số người là gặp phải kiếp nạn, bị những sinh vật biến dị công kích, người trong thôn toàn bộ gặp nạn.
Khi đi ngang qua hắn còn có thể nhìn thấy những vết máu lớn ở trong một số ngôi làng.
Sở Phong lấy điện thoại di động ra lên mạng, xem các tin tức báo cáo mới nhất.
Quả nhiên, trong hai ngày gần đây, những thảm án cùng loại xảy ra ở rất nhiều nơi, bây giờ quốc gia cũng đang bận rộn phái quân đội đi cứu viện, đi giết chết những dị thú du đãng ở phụ cận các thôn làng.
Sở Phong ý thức được, thời kì hòa bình đã kết thúc, những con dị thú ngủ đông ở khắp mọi nơi cuối cùng cũng xuất hiện, thế giới này sẽ càng ngày càng nguy hiểm và đáng sợ.
Khi đi ngang qua những nơi như vậy, hắn quyết đoán ra tay, hắn đã giết chết một tổ lợn rừng đột biến trong một ngôi làng, bọn chúng thực sự quá hung tàn, toàn bộ thôn làng này đều bị chúng nó phá huỷ.
"Tại sao lại có cả một ổ như vậy, lẽ nào chúng nó không phải tiến hóa nhờ ăn thức ăn biến dị mà là liên quan tới phấn hoa?” Trong lòng Sở Phong hơi trầm xuống.
Các loại cây kì lạ kết quả rất ít, một cây hầu như chỉ kết ra một quả.
Nhưng phấn hoa thì không giống, chúng có thể khiến cho mấy con mãnh thú ở gần cùng lúc biến dị và tăng cường.
Sau khi cân nhắc tới yếu tố này, sắc mặt của Sở Phong trở nên nghiêm trọng, số lượng dị thú hẳn là sẽ nhiều hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của mọi người.
Chẳng qua, thực lực của cái ổ lợn rừng này cũng không phải là quá mạnh, có lẽ là bởi vì lí do phấn hoa phân tán cho nên bọn chúng không thể tiến hóa quá nhiều.
Dọc theo đường đi, Sở Phong lại nhìn thấy mấy thôn làng tĩnh mịch không một bóng người, điều này làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy trong lòng nặng nề.
Cùng lúc ấy, cũng có tới mấy lần hắn nhìn thấy người của quân đội, bọn họ đang bận rộn vây quét dị thú, tất cả đều sử dụng vũ khí hạng nặng để bắn giết.
"Giết!"
Khi thấy một con chó màu đen to lớn, cao tới năm, sáu mét đang lăn tới va vào một chiếc xe bọc thép, Sở Phong gia tăng tốc độ vọt tới, một quyền xuyên thủng đầu của nó.
Phốc!
Máu tươi bắn tung toé, con chó màu đen to lớn kia chết ngay lập tức.
Sở Phong cũng không có dừng lại, chớp mắt đi rất xa.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà hắn nhìn thấy ở ven đường, có thể tưởng tượng ra, những chuyện như vậy rất nhiều, tất cả các nơi đều có, thời đại hòa bình yên ổn đã kết thúc.
Rõ ràng, sau khi trời đất biến dị, các loại nguy cơ bắt đầu lục tục xuất hiện.
Lúc hoàng hôn, Sở Phong đi ngang qua một thôn làng tương đối hẻo lánh, phát hiện ở nơi này có vết máu lớn, nhưng lại vẫn còn con người sinh sống chứ không tháo chạy rời đi.
Ở đầu thôn, có mấy đứa trẻ con bẩn thỉu đang đứng, rõ ràng chúng nó đã chịu không ít khổ.
Ngoài ra còn có một vài người già, cùng nhau ngồi ở một chỗ thở dài, hầu như không có bóng dáng thanh niên trai tráng.
"Nơi này có dị thú, vì sao các em vẫn còn ở lại chỗ này?" Sở Phong đi vào hỏi một đứa bé đang đứng tần ngần ở cửa thôn.
Hắn biết, thôn xóm như vậy không thích hợp ở lại lâu, đáng ra mọi người nên lập tức tháo chạy mới đúng, dị thú thường xuyên qua lại nơi này, thật sự rất nguy hiểm.
“Vốn dĩ chúng em cũng muốn chạy trốn, thế nhưng có vài người thân đang ở trong tay yêu quái, không thể rời đi được.” Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mắt đỏ lên nói.
Tình huống là như thế nào? Sở Phong tỉ mỉ hỏi kĩ.
Sau khi nghe xong, trái tim của hắn tràn ngập tức giận, có một con dị thú khá mạnh lại ở đây noi theo Yêu Vương trong truyền thuyết làm ra những việc vô cùng hung ác.