"Sao tôi dám bắt nạt trâu chứ." Sở Phong gượng cười, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, nói: “Đến cả thịt bò tôi còn không ăn ấy chứ."
"Cái gì, cậu vừa nói cái gì? Cậu thử nói thêm câu nữa xem! Bò. . ." Con trâu đen ở bên kia điên cuồng hét lên.
Sở Phong vội vàng đem điện thoại di động cách ra xa tai, hét cũng to quá đi, hắn có chút lo lắng không biết điện thoại di động có thể bị cái ma âm trâu làm kia cho chấn động tới hỏng luôn không.
"Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, chớ có chọc tới trâu, bằng không thì lần sau gặp mặt tôi nhất định sẽ đánh cậu một trận!" Con trâu đen ở bên kia uy hiếp.
Sở Phong không nói lời nào, ở nơi đó yên lặng thề, sau khi tới thành phố Thuận Thiên, hắn nhất định phải ăn no nê thịt bò, uống nước lẩu bò, nước nấu thịt bò, thịt bò kho tương, cà ri thịt bò… Ăn cho bằng hết các loại!
Cuối cùng, điện thoại di động bị Hoàng Ngưu đoạt lại.
"Hoàng Ngưu này, tao rất nhớ mày nha, mày ăn uống vẫn tốt chứ, ngủ có. . . Không có chuyện gì lớn là được, mày nói cái gì vậy, tao nghe không hiểu nha."
"Bò ò ò. . ." Hoàng Ngưu lại bị chọc tức rồi, nó là muốn Sở Phong nói cho nó nghe tường tận tình huống của viên hạt giống, thế nhưng tên kia cứ cố ý giả bộ hồ đồ không nói.
"Được, tao hiểu ý mày rồi, mày tranh thủ tìm nơi không có ai, cách cái tên thần côn kia xa một chút, tao sẽ nói tỉ mỉ với mày.” Sở Phong nhỏ giọng nói.
Nếu còn không nói nữa Hoàng Ngưu chắc chắn sẽ nổi điên mất.
Hoàng Ngưu rốt cục yên tĩnh, ôm điện thoại di động vèo vèo chạy xa.
Sở Phong đem chuyện xảy ra nói lại một lần với nó, báo cáo rất tỉ mỉ chi tiết, cuối cùng còn dùng điện thoại di động chụp mấy bức bức ảnh hạt giống trắng như tuyết kia, gửi cho Hoàng Ngưu xem.
Ở bên kia của điện thoại di động, Hoàng Ngưu đau thương, trong lỗ mũi bốc khói trắng, trong lỗ tai phun lửa, nó thực sự bực bội muốn hỏng rồi, nó đợi mãi suốt hai mươi ngày, một cái lá cũng không thấy mọc.
Kết quả, nó vừa rời đi, cái thứ kia không chỉ mọc rễ nẩy mầm, còn trực tiếp nở hoa ra hạt luôn, cái này chính là muốn nó tức chết có đúng không?
"Bò ò!"
Hoàng Ngưu tức tối hất chân sau, sau đó lại dùng đầu bang bang va vào một ngọn núi đá, đem chỗ kia đâm tới nứt toác, đá rơi rầm rập.
Nó cảm thấy, toàn bộ bầu trời đều là u ám, một hạt giống thần kỳ như vậy cứ thế bị nó bỏ lỡ mất, thực sự là không thể tha thứ, một sai lầm quá lớn!
Hoàng Ngưu hối hận đến ruột đều xanh, sớm biết chuyện như vậy, nó lại chờ thêm hai ngày là được rồi, hoặc là trực tiếp không đi núi Côn Luân luôn.
Nó cảm thấy cực kỳ cực kỳ bi thương, ò ò réo lên không ngừng.
Đến cuối cùng, Hoàng Ngưu thậm chí còn phát sinh ra tiếng kêu gào thảm thiết: "Bò ò ò, gào. . ."
"Có phải nó bị biến dị rồi hay không? Hay là có thêm huyết thống động vật khác?” Chu Toàn ngờ vực, kết quả bị con trâu đen trực tiếp cho một móng.
Cuối cùng, Sở Phong lại gửi tới một cái tin nhắn.
"Hoàng Ngưu, tới núi Côn Luân nhớ mang nhiều loại đất kì lạ kia về nhé, có bao nhiêu mang về bấy nhiêu, hạt giống này còn đang chờ mày mang đất về để nảy mầm đấy "
Hoàng Ngưu cúi đầu, nhìn thấy cái tin nhắn này kêu lại càng kêu thêm thê thảm.
"Bò ò, gào gào gào. . ."
Xa xa, con trâu đen ngẩng đầu, nói: "Chẳng lẽ là biến dị thật?"
Sở Phong tâm tình khoan khoái, một đường chạy như điên về hướng bắc, hô to: "Thành phố Thuận Thiên, tao đến đây!"
…
Mặt trời chói chang, chiếu sáng khắp nơi núi rừng.
Sương mù tản ra, rất nhiều giống loài dị thú khác nhau thi nhau gào rú, tiếng gào thỉnh thoảng ở trong dãy núi truyền ra, còn có mấy con mãnh cầm quanh quẩn trên không trung.
Đây chính là cảnh tượng ngoài thành phố Giang Ninh.
Kể từ sau khi thiên địa biến đổi, thế giới này càng ngày càng khó dự đoán, không ai có thể hiểu được.
Địa mạo (1) rất nhiều nơi đều xảy ra biến hóa, so với trước kia trở nên xa lạ khó nhận ra.
(1)Địa mạo là một đặc điểm tự nhiên của bề mặt cứng của Trái đất hay của hành tinh khác. Các địa mạo cùng nhau tạo nên một địa hình nhất định. Một số dạng địa mạo điển hình là đồi, núi, cao nguyên, hẻm núi và thung lũng, cũng như các đặc điểm đường bờ biển như vịnh, bán đảo và biển, bao gồm các đặc điểm chìm như sống núi giữa đại dương, núi lửa, và lòng chảo đại dương lớn.
Điều may mắn chính là, những con quái vật trong những ngọn núi lớn Hồng Hoang đột ngột xuất hiện không thể thoát ra được.
Giang Ninh là một trong những thành phố lớn nhất ở quốc gia này, trụ sở của tổ chức Sinh Vật Thiên Thần được xây dựng ở đó.
Mục gia cũng ở trong thành phố này.
Biệt viện Mục gia nằm trong một tòa lâm viên diện tích rất rộng, kiến trúc được thiết kế theo phong cách phục cổ, cảnh sắc xung quanh rất xinh đẹp.
Phòng khách rất rộng rãi, trang trí cũng vô cùng đặc biệt. Nội thất trang trí đều là đồ cổ, ghế ngồi, bàn cà phê, ghế dựa, bàn trà, vv… đều được làm từ gỗ tử đàn.
"Đã liên lạc được với Trần Hải chưa?" Một người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi, đây là một thành viên trọng yếu trong Mục gia, tên là Mục Thanh Hà, là cha của Mục.
"Vẫn chưa liên hệ được." Một tên dị nhân bẩm báo.
Mục Thanh Hà nghe vậy, buông chén trà trên tay xuống, hương thơm của chén trà ngon lan tỏa tràn ngập trong căn phòng, ông ta cau mày đứng lên, chậm rãi đi lại, nói: "Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi."
"Chú à, chắc là không đâu. Trần Hải mạnh như vậy, chưa chắc đã yếu hơn Kim Cương, kể cả ông ta không địch lại, cháu đoán ông ta cũng có cách để toàn thân trở ra." Người lên tiếng là Mục Trác, hắn ta nhìn còn rất trẻ, dáng vẻ dường như mới chỉ hai mươi mấy tuổi.
"Chú cũng không muốn tin là đã có chuyện xấu đã xảy ra, dù sao chúng ta cũng ôm hy vọng rất lớn đối với ông ta, đến cả lá chắn hợp kim cũng đã đưa cho ông ta, nhưng mà đã một buổi tối rồi mà vẫn không liên lạc được, chú đoán chắc hẳn đã có chuyện xảy ra rồi." Mặt Mục Thanh Hà âm trầm.
Ông ta là cha của Mục, tự nhiên sẽ quan tâm đến vấn đề này hơn bất kỳ ai khác.
"Tên Kim Cương kia thực sự lợi hại như vậy?" Mục Trác không quá tin tưởng.
Lần cuối cùng Trần Hải nói chuyện với bọn họ chính là đang đuổi theo Kim Cương, còn báo lại đã phát hiện ra dấu vết của hắn ta.
“Hơn nữa, lá chắn hợp kim còn được pha thêm hợp chất kim loại bí ẩn kia nữa, vô cùng cứng rắn, có thể khiến cho sức mạnh phòng ngự của ông ta tăng lên một khoảng lớn." Mục Trác không chắc chắn nói.
"Quyền pháp của Trần Hải kinh người, nếu như ông ta tìm thấy trái cây phù hợp với mình, nhất định sẽ quật khởi, trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh." Mục Thanh Hà trầm ngâm.
Có thể tìm được một người như vậy tới hỗ trợ rất không dễ dàng, đối với Mục Thanh Hà mà nói, nếu như tổn thất mất Trần Hải, chẳng khác nào ông ta mất đi một cao thủ dị nhân mạnh mẽ tuyệt đỉnh bên trong đội ngũ.
Chỉ cần có trái cây thần bí, tương lai, Trần Hải này nhất định sẽ vô cùng khủng bố.