Sau khi ăn chút thức ăn dân dã, chắc bụng rồi Sở Phong quyết định lên đường.
"Thử xem tốc độ của mình đã đến đâu rồi nào!”
Những cây to ở hai bên đường lớn trở nên mơ hồ, nhanh chóng lui ra sau, Sở Phong cứ như một cơn cuồng phong cấp tốc chạy, ven đường cát đá bay mù mịt.
Chủ yếu là vì hắn quá nhanh, tốc độ của hắn tạo nên một luồng khí lưu vô cùng kinh người, bên cạnh đó bước chân cũng rất nặng, thường xuyên làm nứt đất dưới chân.
Chạy lung tung khoảng chừng mười giây, Sở Phong đã ở cách chỗ ban đầu hơn 3 kilomet, tốc độ thực sự quá nhanh, đây căn bản không còn là tốc độ của con người nữa rồi.
Ven đường, chim muông đều bị hắn làm cho chấn động, nhìn hắn như là nhìn thấy quái vật, dõi theo bóng lưng của hắn.
Một người bình thường làm sao có được khả năng như vậy? Không nghi ngờ chút nào, trị số các hạng mục sinh mệnh của Sở Phong bây giờ đã tăng đến một mức độ có thể khiến cho con người ta kinh hãi.
"Mỗi giây với tốc dộ tối đa mình có thể chạy được khoảng hai trăm sáu mươi mét!"
Bản thân Sở Phong cũng giật mình, bị sợ đến hết hồn, tốc độ như thế này đã vượt xa gấp ba lần tốc độ bình thường của hắn, hắn đã trở thành một con quái vật danh xứng với thực.
Bây giờ nếu hắn tăng tốc độ lên tới cực hạn, thì chỉ cần tung người một cái sẽ chạy tới cách xa hơn trăm mét, cái này quả thật đủ khủng bố.
"Ngay cả khi không có cung Đại Lôi Âm ở trên người, mình cũng có thể dạo bước đi khắp thiên hạ." Sở Phong tin chắc rằng mình có đủ thực lực để tự vệ.
Nếu như hắn lại gặp phải Thiên Thần Cánh Bạc cũng không cần phải chạy trốn nữa, thậm chí không cần dùng tới cung Đại Lôi Âm để chiến đấu với y.
Tiếp đó, hắn kiểm tra thính giác và thị giác, tất cả đều tăng lên diện rộng, trị số bất kỳ hạng mục nào bị tiết lộ ra ngoài cũng đều có thể gây hên một trận náo động không nhỏ.
Chỉ cần đứng ở chỗ này, hắn cũng có thể thấy được vài con muỗi đang bay ở cách đấy cực xa, thậm chí có thể nhìn thấy các loại hoa văn trên người nó.
Đồng thời trong tai cũng có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve.
Đương nhiên, hắn cũng cần phải vô cùng chăm chú mới nghe và thấy được những cái này, bên cạnh đó còn phải phối hợp với phương pháp hô hấp kia mới được.
"Không được, ngày thường phải đóng kín hạn chế những giác quan này lại.” Sở Phong cảm thấy, cảm giác quá nhạy cảm cũng có phiền phức, trong thiên địa tạp âm quá nhiều, nếu cứ thả lỏng giác quan ra thì bất kì tiếng động nào hắn cũng đều có thể nghe thấy mất.
(Thiên địa : đất trời)
Khi chưa bước nào nơi hiểm cảnh, không cần thiết phải mở các giác quan này ra.
Hắn chú ý tới, chỉ cần hắn đóng kín khí thế của bản thân, thân thể hắn sẽ không toát ra mùi thơm kia nữa, da thịt cũng sẽ không có ánh sáng lộng lẫy, nhìn vào giống hệt như một người bình thường một.
Như vậy cũng được, miễn cho bị người khác nhìn ra cái gì.
Cuối cùng, hắn bắt đầu kiểm nghiệm sức mạnh của mình, hắn vừa chạy quanh vừa tìm kiếm mục tiêu thích hợp.
Một khối đá tảng mấy trăm cân lọt vào tầm ngắm của hắn, Sở Phong giẫm một cái mạnh mẽ trên mặt đất, vèo một tiếng vọt tới, sau đó vung nắm đấm lên đấm về phía trước tảng đá.
Ầm!
Hai nắm đấm giống như cặp sừng của Ngưu Ma Vương, đập vào tảng đá như bẻ cành khô, chọc thủng một lỗ ấn sâu một đường về phía trước, thân thể của hắn cũng theo đà mà lao lên chỗ tảng đá.
Ầm ầm!
Ngay lập tức hắn mang theo đá vụn vọt ra từ một bên khác của tảng đá, nắm tay như là một thanh kiếm sắc, phá tan cản trở, toàn thân hắn cứ như thế xuyên thủng đi qua.
Sở Phong cúi đầu, nhìn nắm đấm của chính mình một chút, lại nhìn bề mặt cơ thể óng ánh của mình một cái, cảm giác được bản thân mình thực sự mạnh mẽ đến không tưởng, lần này hắn tới thành phố Thuận Thiên sẽ không phải sợ bất kỳ khiêu chiến nào!
Hắn ý thức được, rất nhiều loại vũ khí nóng đều mất đi hiệu lực đối với mình, chẳng hạn như súng đạn thông thường, chắc chắn không thể xuyên qua cơ thể hắn.
Kim Cương được xưng là có một cơ thể không thể phá hủy, ở trước mắt, hắn ta là dị nhân có cơ thể mạnh nhất trong số những dị nhân, đạn súng bình thường đều không thể xuyên thủng, có thể không thèm để tâm tới rất nhiều loại vũ khí nóng.
Hiện tại Sở Phong cảm thấy, mình tuyệt đối có thể làm được tới bước kia, thậm chí còn mạnh hơn.
"Thành phố Thuận Thiên, tao đến đây!"
Sau khi kiểm tra toàn bộ thân thể một lượt, Sở Phong mang theo tâm tình rất tốt lên đường.
Cho đến lúc này hắn mới mở điện thoại di động ra, vừa chạy vội vừa nhanh chóng kiểm tra các tin nhắn trong máy và xem xem có tin tức mới gì không.
Quả nhiên, các cuộc gọi nhỡ ở trong máy tất cả đều là của Hoàng Ngưu, lên tới mấy chục cuộc, thật đủ dai dẳng kiên trì, xem ra nó đây là cả một đêm đều không ngủ.
Cuộc gọi nhỡ gần đây nhất mới vừa tới vào mấy phút đồng hồ trước.
Đối với tin nhắn văn bản thì lại càng nhiều hơn, tất cả đều giống nhau là nguyền rủa Sở Phong, nói hắn không có nghĩa khí, mắng hắn không có liêm sỉ.
Lúc hắn đang xem tin nhắn thì chuông điện thoại di động vang lên, Hoàng Ngưu lại gọi tới.
Sở Phong không nhanh không chậm nhận điện, nói: "Ai nha, Hoàng Ngưu đấy à, tối qua ngủ có ngon không?"
Sau đó, hắn mau chóng đem điện thoại di động rời xa lỗ tai của mình.
"Bò bò ò. . ."
Phía bên kia điện thoại di động truyền đến tiếng trâu gào đinh tai nhức óc.
Sở Phong cảm thấy mình thật sáng suốt, bằng không vừa rồi trận hống loạn kia bảo đảm sẽ khiến cho hắn ù tai nhức óc.
Hoàng Ngưu bực bội muốn hỏng rồi, nó cả một đêm không ngủ, tên kia còn dám hỏi nó có ngủ ngon hay không? Quá là khó ưa đi!
Đây là đang muốn gây hấn với nó có đúng không, may là trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không gặp mặt nhau, bằng không thì nó đảm báo, chỉ cần nhìn thấy Sở Phong, nó sẽ đánh hắn thành tám miếng!
Khóe miệng Sở Phong mang theo nụ cười, tâm tình sung sướng, vừa chạy trên đường vừa trò chuyện.
Hắn tương đối bình tĩnh, lại không đề cập tới chuyện hạt giống đêm qua.
Hoàng Ngưu tất nhiên rất phẫn uất, thật sự muốn giết hắn, bang bang bang gửi cho hắn mấy móng, muốn cho hắn hiểu tại sao hoa cỏ lại có màu sắc rực rỡ như vậy.
"Sở Phong, rốt cục đã liên lạc được với cậu rồi. . ." Rất nhanh, phía bên kia điện thoại di động truyền đến một thanh âm khác, đó là giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Chu Toàn.
Gã đoạt lấy điện thoại di động từ chỗ Hoàng Ngưu, lệ rơi đầy mặt nói chuyện với Sở Phong: "Cả đêm hôm qua tôi không được ngủ tí nào, cái con trâu kia nhất quyết quấy nhiễu tôi bắt tôi phải nói chuyện với nó.”
"Sao vậy?" Sở Phong hỏi.
"Cậu còn hỏi sao à, đêm hôm qua đến cùng cậu đã làm gì Hoàng Ngưu, nó…" Chu Toàn mang theo tiếng khóc nức nở, ở nơi đó tố khổ cùng với Sở Phong.
Đêm hôm qua, Hoàng Ngưu chết sống không chịu ngủ, còn không cho người khác ngủ, lôi kéo Chu Toàn, nói liền mãi không dứt, lại còn chỉ có một từ là bò ò ò.
"Thằng nhóc thối kia, tôi cảnh cáo cậu, không được bắt nạt trâu!" Đột nhiên, con trâu đen cũng tiến tới đoạt lấy điện thoại di động, quát lên với Sở Phong, lớn tiếng uy hiếp.
Bởi vì, nó cũng đã một đêm rồi không được ngủ, Hoàng Ngưu đúng kiểu lợn chết không sợ nước sôi, lôi kéo nó tới "nói chuyện", bị đánh cũng không sợ.