"Vèo!"
Sở Phong cũng không quay đầu lại lập tức chạy ra xa, không muốn giao thủ với sinh vật to lớn thần bí kia.
Rốt cục, hắn cũng lao ra ngoài ngọn núi lớn Hồng Hoang.
“Đó hẳn là sinh vật nằm sâu trong không gian xếp chồng!” Hắn ở lối ra đứng xa đợi một lúc lâu cũng không nhìn thấy con thú lớn màu vàng khủng bố kia đi ra ngoài, lúc này mới đưa ra kết luận.
Sở Phong cất bước đi xa, ở trên đường đi hắn tìm tòi quan sát điện thoại di động của Trần Hải, trong danh sách những người ông ta liên lạc hắn nhìn thấy người nhà họ Mục, còn có cả Hứa Uyển Di!
Sở Phong hừ lạnh, hai tay dùng sức, điện thoại di động hóa thành bụi phấn, theo gió tung bay.
Hắn tìm một nơi yên tĩnh chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chẳng qua, trước khi đi vào giấc ngủ hắn lộ ra một nụ cười quái lạ, lấy ra điện thoại di động liên hệ với Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu có lẽ đã ngủ, sau khi bị đánh thức, trực tiếp cắt đứt liên hệ, tức giận chắc hẳn không ít.
Sở Phong rất cố chấp, một lần nữa gọi lại.
Hoàng Ngưu nổi giận, vẫn tắt máy không nhận, nhưng lần này nó dùng chữ viết trả lời lại, nó viết: "Ồn ào!"
Sở Phong bực bội cắn răng, cái con trâu này cũng thật là vênh váo kiêu ngạo.
Hắn suy nghĩ một chút, trả lời lại bốn chữ: "Mọc rễ nẩy mầm."
Hắn không nói hoa đã nở, bởi vì sợ Hoàng Ngưu không tin, nói như vậy có lẽ là đủ để khiến nó có cảm thấy bồn chồn khó chịu rồi.
(bách trảo nạo tâm: bị trăm móng vuốt cào tim, ý chỉ bồn chồn, khó chịu không ngừng )
Sau đó, Sở Phong quyết định bị ngủ.
Ở một nơi khác, đôi con mắt Hoàng Ngưu mở to, sượt một tiếng ngồi dậy, hai vó điên cuồng run run chọc điện thoại di động, muốn liên hệ trò chuyện với Sở Phong.
Kết quả, Sở Phong không phản ứng lại nó, căn bản không tiếp điện thoại.
Nó kiên nhẫn muốn gọi lại, lại phát hiện Sở Phong đã quyết đoán tắt máy.
Hoàng Ngưu phát điên, bực bội muốn mắng người, trực tiếp nhảy lên, ò ò réo lên không ngừng.
Người cùng trâu đấu, rõ ràng lần này Sở Phong thắng đậm.
Một đêm này, Hoàng Ngưu lại không ngủ được, thật đúng là như có trăm cái móng vuốt cào tim, hận không thể lập tức bay trở về.
Đặc biệt là khi nó nghĩ đến việc nó mới cùng Sở Phong tách ra chưa được bao lâu, cái hạt giống kia liền mọc rễ nẩy mầm? Nó bực bội nghĩ nghĩ, lại đá chân sau, không ngừng nghiến răng, cơn buồn ngủ cũng tan biến hết.
Cuối cùng, nó kéo Chu Toàn dậy, không cho gã tiếp tục ngủ, bắt gã giống nó lo lắng khó chịu.
Chu Toàn bị giày vò đến hơn nửa đêm, gấp gáp trốn đến chỗ của con trâu đen.
Hoàng Ngưu lần này trực tiếp tìm tới chỗ của con trâu đen, ở nơi đó ò ò liên tục mấy cái, làm phiền luôn cả con trâu đen, không cho nó ngủ.
"Nghé con, mày muốn ăn đòn đúng không? Mình không ngủ được còn muốn kéo theo cả ta nữa!” Con trâu đen nổi giận.
"Ò ò ò. . ." Hoàng Ngưu không nghe lời con trâu đen nói, lao tới trước mặt con trâu đen lảm nhảm liên miên không dứt, tức tối kêu ò ò liên tục
"Con nghé nhỏ, có phải mày chán sống rồi hay không?!"
"Ò ò ò. . ."
Ngủ một giấc đã đời, khi Sở Phong tỉnh dậy tinh thần vô cùng thoải mái.
"Không biết Hoàng Ngưu có ngủ được không đây?" Khóe miệng hắn mang theo nụ cười, nhưng sự thực là hắn cũng không dám mở điện thoại di động ra.
Sau một hồi lâu tìm kiếm xung quanh, hắn rốt cục phát hiện ra một dòng suối nhỏ, bước nhanh tới cởi hết quần áo và bước vào làn nước trong vắt và mát lạnh.
"Thật là sảng khoái!"
Đêm qua sau khi hắn luân phiên đại chiến mấy lần đã có chút mệt mỏi, nhưng mà đêm đã khuya, lúc chạy hẵn cũng không tìm thấy chỗ nào có nguồn nước, mãi đến tận hiện tại mới có thời gian chậm rãi thanh tẩy thân thể.
Vốn dĩ thời gian bây giờ đã vào đầu đông, nhưng lúc này núi rừng vẫn um tùm tươi tốt, cây cỏ xanh mướt, nhiệt độ cũng rất cao, cảm giác không khác gì mùa hè.
Sau khi trời đất biến đổi, tất cả mọi chuyện đều không thể tính toán theo lẽ thường được nữa.
Rất lâu sau đó Sở Phong mới đứng dậy, rửa sạch máu quái thú và các vết bẩn bị thải ra trong quá trình tiến hóa, ngay lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân thư thái.
Hắn từ trong nước đi ra, được ánh bình minh chiếu rọi, bề mặt cơ thể lại có một tầng ánh sáng óng ánh, và một mùi thơm ngát đặc biệt.
Sở Phong biết, đây là dấu hiệu của việc nhục thân thành thánh, vô cùng đặc biệt, sẽ không ngừng tiến hóa, hắn sẽ càng lúc càng bước được xa hơn trên con đường này.
"Ở trước mặt người khác lúc nào cũng cần phải chú ý, không thể để ai phát hiện." Sở Phong tự nhủ, đem quần áo bẩn ném vào trong nước suối, xoa bóp đơn giản vài cái cho sạch sẽ, sau đó đặt sang một bên.
Hắn đổi một bộ đồ mới, mặt hướng về phía mặt trời, bắt đầu tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, chẳng ngày nào là hắn ngừng nghỉ.
"Ồ?!"
Sở Phong ngạc nhiên, vừa mới bắt đầu hít thờ hắn liền cảm thấy toàn thân giống như bị đặt ở bên trong một lò lửa, bị một tầng ánh sáng màu vàng óng bao vây, xung quanh nóng hừng hực.
Trong không gian tĩnh lặng, ánh bình minh dường như đặc biệt xán lạn, rơi trên bề mặt cơ thể hắn.
Ở trên người hắn có ánh sáng chói lọi nhảy lên, tình huống rất quỷ dị, ánh sáng mặt trời sáng chói dường như lại nồng đậm hơn mấy lần, chảy vào trong từng lỗ chân lông của hắn.
Chuyện gì xảy ra thế này? Sở Phong kinh ngạc, cảm giác toàn thân nóng bỏng hừng hực.
Hắn tiếp tục hít thở, lại phát hiện phương pháp hô hấp này hôm nay hiệu quả còn mạnh hơn so với trước kia, toàn thân hắn nóng bỏng, bề mặt cơ thể toát ra ánh sáng màu vàng óng, đến cuối cùng cả người hắn đều trở nên mông lung.
Bởi vì, hắn đang bị ánh sáng màu vàng óng bao phủ!
Sở Phong tin chắc rằng phương pháp hô hấp này hôm nay có sự khác biệt kinh người, hiệu suất vượt xa trước kia.
Hắn rất giật mình, nếu như cứ tiếp tục như vậy, mỗi ngày hắn chỉ cần tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt này là có thể cải thiện thể chất tăng lên không ngừng .
Hắn không dừng lại, chuyên tâm tập trung vào hít thở.
Ánh vàng chảy xuôi bên trong lỗ chân lông, huyết nhục thông suốt, ở trong cơ thể nhẹ nhàng rung động, mà nội tạng của hắn cũng bắt đầu cộng hưởng theo, thân thể dường như đang được thanh lọc.
Cứ thế mãi, thân thể hắn sẽ hoàn toàn lột xác!
Sở Phong chưa bao giờ có cảm giác thư thái như vậy, phương pháp hô hấp này càng có công dụng lớn như vậy thì chỉ cần hắn ngày nào cũng thực hiện, thể chất của hắn sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Hắn hít thở một thời gian rồi ngừng lại.
Phương pháp hô hấp này mỗi ngày chỉ cần thực hiện một khoảng thời gian không quá dài là được, khi đạt tới giới hạn, dù có làm tiếp cũng sẽ không có hiệu quả gì.
"Phấn hoa hẳn là chất xúc tác!"
Sở Phong tin rằng chuyện này và cây mây bạc đêm qua có quan hệ, sương trắng mông lung mà đóa hoa kia tỏa ra đều bị hắn hấp thu hết, cho nên hắn mới có thể tiến hóa một bước dài như vậy.
"Thể chất tăng lên càng nhiều thì càng thích hợp với phương pháp hô hấp này sao?"
Hắn suy nghĩ, phấn hoa, thể chất, phương pháp hô hấp, ba thứ chặt chẽ không thể tách rời, sau này con đường dù có gian nan cũng không thể rời bỏ chúng nó.