Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 149: Xuống Núi (2)

Thánh Khư Chương 149: Xuống núi (2)

Vèo!

Sở Phong nhảy lên, bay ngang qua bầu trời, xông qua bầy thú, tiếp cận đến gần chỗ con tê giác trắng và con mèo rừng màu vàng, nhìn chằm chằm vào khu vực của hai con dị thú bá chủ này.

Grào!

Dưới đêm trăng, con tê giác trắng đang phát điên, nó đã đỏ mắt thèm thuồng cái hạt giống trắng như tuyết kia từ lâu, tuy rằng kiêng kỵ người này, nhưng nhìn thấy hắn đã đánh tới, nó đương nhiên phải liều mạng.

Ầm ầm!

Va chạm dã man, nó có sức mạnh cực lớn, ở bên trong khu vực này không có một con thú nào có sức lực mạnh hơn nó, nó có thể dễ dàng đem vách núi va sụp.

Nếu như còn tiến hóa tiếp, có khi nó có thể đủ sức lực để dời cả ngọn núi này đi!

Đùng!

Âm thanh nặng nề vang lên, va chạm rung động núi rừng, mặt con tê giác trắng lộ vẻ thống khổ, nó cảm thấy như mình đã va vào một ngọn núi thần, đứng vững sừng sững không đổ, va vào xong đầu nó đều muốn nứt ra rồi.

Mà thứ thực sự ngăn trở nó, lại chỉ là nắm đấm của một con người!

Nó bắt đầu lui lại, kêu gào một tiếng triệu hoán càng nhiều dị thú tới tập trung tại đây hơn.

Sở Phong nhíu mày, dị thú ở phụ cận vọt tới, bao vây con tê giác trắng, bảo vệ nó ở bên trong.

Về phần con mèo rừng toàn thân vàng óng ánh kia lại càng trơn tuồn tuột khó bắt, nó đã trốn đến xa xa từ lâu, ở một bên ra lệnh cho những con dị thú khác xông lên, tiếp cận giết Sở Phong.

"Không ổn!"

Sắc mặt của Sở Phong nghiêm túc lên.

Vùng núi này đang lay động dữ dội, càng lúc càng có nhiều dị thú to lớn chạy tới, lít nha lít nhít tràn đầy khắp núi đồi.

"Vẫn muốn giữ tao lại à? Tao cũng không tin tao không thể giết được một đường ra ngoài!” Sở Phong nhanh như chớp lao lên, mỗi lần ra quyền đều có máu tươi bắn tung tóe, hắn nhìn chằm chằm con tê giác trắng, muốn giết chết một con dị thú bá chủ để lập uy.

Con tê giác trắng đã lùi ra khá xa, nhưng khổ người của nó quá lớn, ở bên trong đám cự thú lít nha lít nhít di chuyển cũng không tiện, cuối cùng vẫn bị Sở Phong giết một đường đến gần.

Ánh mắt con tê giác trắng tàn nhẫn, thân thể bốc lên một tia sáng trắng, nếu chiến đấu ở chính diện chắc chắn không có cách nào tránh né, nó như phát điên, xông mạnh lên muốn đâm bay Sở Phong.

Sức mạnh của nó so với Trần Hải còn lớn hơn, nhưng kỹ xảo có chút không đủ.

Đổi lại nó có sát chiêu để bù đắp, xoạt một tiếng, chiếc sừng to của nó phát ra một ánh sáng trắng, nhìn cứ như là một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng một đường giết tới.

Sở Phong né qua một chút, cũng không cố gắng đón đỡ.

Đạo ánh sáng trắng kia bay ngang trời, liên tiếp đâm bay ba con cự thú, vô cùng đáng sợ.

Sở Phong thấy thế cũng không dám khinh thường, triển khai phương pháp hô hấp đặc biệt, phối hợp với Ngưu Ma Quyền, sau đó không tránh né nữa đón nhận luồng ánh sáng trắng kia.

Ầm!

Vầng sáng trắng sụp đổ.

Con tê giác ngơ ngác, ở khu vực này, những con thú bá chủ khác khi bị nó vận dụng một chiêu này cũng chỉ có thể tránh né, không dám cố gắng chống đỡ, hôm nay nó đã gặp phải một con quái vật.

Ầm ầm ầm. . .

Sở Phong liên tiếp vung quyền, đánh vào trên người tê giác trắng, lúc này cả người con quái vật khổng lồ đều là vết rách, sau đó nó nổ tung, chết cứng ngắc ở chỗ này.

Khu vực xung quanh lập hắn tức rối loạn, con tê giác vừa tan nát, lực uy hiếp mạnh mẽ đối với dị thú cũng mất.

"Mieo!" Con mèo rừng màu vàng thét lên một tiếng, ra lệnh cho bầy thú tiếp tục vây công.

"Xem ra hôm nay mày không giết chết tao, không chiếm được hạt giống này thì sẽ quyết không từ từ bỏ ý định nha!" Sở Phong nhìn nó chằm chằm.

Con mèo rừng rất cẩn thận, trốn ở trên đỉnh núi bên ngoài cách hắn mấy trăm mét, không dám tới gần.

Xung quanh, bầy thú đang chạy lít nhít, cảnh tượng vô cùng doạ người, rất nhiều cây đại thụ đều bị đè gẫy, nơi này đâu đâu cũng có bóng dáng dị thú.

Sở Phong hít vào một ngụm khí lạnh, hắn thật giống như đã bị nhốt bên trong thú triều, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, có thể cũng phải chết, sức mạnh sớm muộn cũng có lúc tiêu hao hết.

Mắt hắn lộ ra ý lạnh, mãnh liệt nhảy lên, vèo một tiếng, hắn nhảy lên trên một thân cây đại thụ còn chưa ngã xuống, mượn lực cái cây sau đó nhảy tới một cây đại thụ khác.

Hắn nhảy lên một cái chính là hơn trăm mét, khoảng cách xa khiếp người.

Lông mao trên người con mèo rừng dựng lên thẳng tấp, nó dùng tốc độ cực nhanh chạy mất, không tin người kia có thể đuổi theo.

Nó ở trong vùng rừng núi này tốc độ chính là số một, bất kỳ dị thú nào cũng đều kém xa.

Nhưng mà, rất nhanh nó liền sợ hãi, nhân loại kia ở sau lưng nó đang rút ngắn khoảng cách lại, quá nhanh, tên kia sắp đuổi kịp nó rồi.

"Xoạt!"

Sở Phong vung tay một cái, đoản kiếm màu đen tựa như tia chớp bay ra.

Phốc!

Bên kia cách xa hơn trăm mét, con mèo rừng trên người máu bắn tung tóe, nó meo một tiếng hét thảm, sau đó cả hai con mắt đều đỏ lên, quay đầu lại tàn bạo mà nhìn chằm chằm Sở Phong.

Đuôi nó đã bị đoản kiếm màu đen đâm trúng, gãy xuống.

Meo!

Nó điên cuồng gào thét, dị thú xung quanh mãnh liệt chạy về phía Sở Phong.

Cùng lúc đó, bản thân nó lại nó từ trên đỉnh núi cao chót vót nhảy xuống, loài mèo am hiểu nhất là leo trèo, dù cho nơi này là vách núi cheo leo, nó vẫn như đang giẫm trên đất bằng.

"Mày không trốn được đâu!"

Sở Phong vèo một tiếng, vọt tới trên ngọn núi, nhặt lên thanh kiếm, tay còn lại nắm lấy một cây mây, trực tiếp nhào tới.

"Meo!"

Con mèo rừng toàn thân vàng óng ánh gào lớn, nó đã ở dưới chân núi rồi còn bị đuổi theo, vẫn không thoát khỏi cái tên nhân loại đáng sợ kia.

Nó gầm lên một tiếng thét dài, xoay người lại giết tới chỗ Sở Phong, cả người tỏa ra kim quang, công kích xung quanh Sở Phong với tốc độ cực nhanh, lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh.

(kim quang: ánh sáng vàng)

Một người một mèo ở đây đấu đá tung trời, con mèo này có vẻ lợi hại hơn con tê giác ban nãy một chút.

Mỗi chỗ móng vuốt mèo đi qua, đất đá nham thạch cứ như là đậu hũ, dễ dàng bị móng vuốt của nó đập tan, tuy rằng cái đầu nó không lớn nhưng được cái mình đồng da sắt, có thể va nát mấy vạn cân đá tảng, cũng tương đối khủng bố.

Đáng tiếc người nó gặp phải là Sở Phong, mấy chục lần giao kích sau đó, nó bị Sở Phong một quyền đánh trúng đầu bay ngang ra xa, sau khi chạm đất thì không còn đứng lên được nữa.

Sở Phong xoay người rời đi, hắn cảm thấy được sắp có nguy hiểm xảy ra.

Bầu không khí xung quanh khu vực này có chút không bình thường, tất cả mãnh thú cứ như phát điên, ngoài ra, giữa bầu trời cao bắt đầu xuất hiện từng con chim lớn.

Hắn phát huy tốc độ đến cực hạn, chạy về phương xa.

Cả vùng núi rừng run rẩy vô cùng mãnh liệt, kèm theo một ánh sáng vàng óng khủng khiếp.

Mặc dù hắn đã lao ra xa mười mấy kilomet, thế nhưng Sở Phong vẫn còn có chút run sợ, hắn quay đầu lại quan sát ngọn núi, có một con quái vật khổng lồ toàn thân kim quang óng ánh xuất hiện.

"Đó là sinh vật gì?"

Một con thú lớn toàn thân màu vàng kim đang gầm thét, nó từ bên trong sương mù đi ra, chạy về hướng bên này.

Bình Luận (0)
Comment