Trần Hải cúi đầu, nhìn vào lồng ngực của mình, ông ta lập tức cảm thấy tuyệt vọng, trước sau thông suốt, máu tươi chảy ồ ồ, dù cho có sức sống mạnh hơn nữa ông ta cũng không thể nào sống sót được.
"Không. . ." Ông ta ôm ngực, ông ta không muốn chết, đã luyện quyền hơn ba mươi mấy năm, thể phách (1) của ông ta đã vượt xa người thường, với sự nhạy vén của mình, ông ta phát hiện ra cái thời đại này quá thích hợp với mình.
(1)Thể phách: thân thể và khí phách - tinh thần và thể xác)
Bây giờ cả thế giới đang trải qua những thay đổi mạnh mẽ, không ngừng xuất hiện những loại trái cây thần bí, ông ta có thể dựa vào thứ này để tiến hóa, có thể đem Hình Ý Quyền của mình tiếp cận đến cảnh giới cuối cùng, khi đó còn ai có thể địch lại ông ta?
Ngày trước Hình Ý Quyền rất khó luyện lên cao, nhưng hiện tại không giống nữa, chỉ cần thân thể ông ta không ngừng tiến hóa, chuyện ông ta tiếp cận đến "Môn đạo" (1) trong truyền thuyết của Hình Ý Quyền là rất chắc chắn.
(1)Môn đạo: cánh cửa giúp tiếp cận sâu hơn trong một lĩnh vực )
Hai mắt ông ta bắt đầu lờ mờ, mang theo vô tận tiếc nuối và nỗi khiếp sợ với cái chết, ông ta cứ thể tắp ngã xuống, mất mạng.
Con mèo rừng toàn thân vàng óng ánh và con tê giác trắng đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi, chúng nhìn chằm chằm Sở Phong, trong lúc nhất thời không dám làm ra hành động gì.
Đằng sau chúng nó, mấy trăm con dị thú rối loạn, chúng nó đều cảm thấy được tên con người này rất khủng bố.
Sở Phong đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn đăm chiêu suy nghĩ, bộ quyền pháp Đại Lực Ngưu Ma Quyền này quả nhiên thần bí, càng tìm hiểu sâu hắn lại càng thu hoạch được nhiều hơn.
Hoàng Ngưu đã từng nói, nếu như hắn cứ tiếp tục luyện tập bộ quyền pháp này, thứ này đủ để sử dụng cả đời.
Lúc đó Sở Phong còn không quá tin tưởng, bởi vì hắn đã sớm luyện nhuần nhuyễn toàn bộ chín chiêu thức của Ngưu Ma Quyền rồi, hắn cảm thấy cũng không có gì quá đặc biệt cả.
Sau một phen ác chiến vừa rồi hắn cuối cùng cũng hiểu rõ được, Hoàng Ngưu không có lừa hắn, quyền pháp này quả thật không thể coi thường.
Sau khi thân thể của hắn tiến hóa, toàn thân hắn khoan khoái tự do, chỉ tùy tâm vung quyền lại có một loại lĩnh hội hoàn toàn mới, uy lực của nắm cũng tay tăng mạnh!
(tùy tâm: thích làm gì thì làm)
Vừa rồi, song quyền của hắn giống như là cặp sừng sắc nhọn của Ngưu Ma Vương, không gì không xuyên thủng, sắc bén vô cùng, nắm tay phải của hắn trực tiếp ấn xuyên qua tấm khiên, cũng đục luôn một lỗ chọc thủng thân thể Trần Hải.
(song quyền: hai đấm)
Một giây đó, hắn cảm thấy nắm đấm của mình so với bất kì thứ gì còn sắc bén hơn, dòng nhiệt bí ẩn quấn lấy bao bọc nắm tay, có thể cắt rời tất cả mọi thứ, có thể đục lỗ chọc thủng tất cả mọi chướng ngại vật!
Hắn cảm nhận được, Đại Lực Ngưu Ma Quyền cao thâm khó dò, tuyệt vời xuất chúng, có thể không ngừng đào móc sâu hơn, đáng giá để hắn suy ngẫm cẩn thận tỉ mỉ.
Sở Phong nhấc thi thể Trần Hải lên, ở trên người ông ta tìm thấy một cái điện thoại di động, đồng thời phát hiện ra một quyển sách cổ.
"Hình Ý Quyền chân giải (1)?" Khi nhìn thấy cái tên này hắn có hơi kích động.
(1)Những ghi chép, giải thích về Hình Ý Quyền chân chính.
Hắn cảm giác được, môn quyền pháp này cũng không thể coi thường, rất lợi hại.
Quan trọng nhất là, đây là sách dạy cho con người học, càng dễ cho hắn ghi nhớ.
"Đáng tiếc, lại không nói tới điều thần bí nhất trong Hình Ý Quyền." Sở Phong tiếc nuối nói.
Tập sách viết rất đúng quy củ, có cả hình ảnh để thực hành theo, thế nhưng chi tiết liên quan tới mười hai chiêu thức quan trọng nhất trong Hình Ý Quyền lại chỉ đơn giản nói vài câu sơ lược,
Về phần tranh ảnh thực tế của mười hai chiêu thức đó thì một cái cũng không có!
Sở Phong vẫn như thường lệ thu hồi quyển sách này, giữ nó lại để khi trở về lấy ra tham khảo.
Trong tay hắn còn có Đại Lực Ngưu Ma Quyền, không chiếm được mười hai chiêu thức của Hình Ý Quyền cũng không sao.
Sát khí tràn ngập khắp nơi, mấy trăm con mãnh thú xao động, nguyên một đám gào thét rung trời, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xông tới chiến đấu.
Con mèo rừng toàn thân vàng óng ánh và con tê giác trắng đã lặng yên rút lui sang một bên, trốn ở phía sau bầy thú còn mình thì lặng lẽ phát phát hiệu lệnh.
Sở Phong cũng không sợ, hắn đi tới bên cạnh cây mây bạc, vẫn còn một thứ vô cùng quan trọng hắn chưa thu hồi lại.
Cây mây bạc đã khô héo, hắn mới vừa nhẹ nhàng đụng vào, trong phút chốc cả cây mây đã hóa thành bụi phấn rơi xuống đất.
Quả thật là thần kì, nó chỉ nở hoa đúng một khoảng thời gian ngắn sau đó lại trở về với cát bụi lặng yên.
Trên đất, những sợi rễ màu bạc cũng đều hóa thành bột phấn, chỉ tiếp xúc nhẹ một cái cũng triệt để tiêu tan.
Sở Phong nhặt chiếc hộp đá lên, khi nhìn vào hơi ngạc nhiên, trong hộp đá nào còn thứ đất kì lạ ban đầu, màu của đất đã nhạt đi rất nhiều, trông không khác gì màu của đất cát bình thường.
Hắn thấy vùng núi này cũng rất bất thường, nó vô cùng khô héo, tinh khí dưới lòng đất đều bị hút ra sạch sẽ.
Trong lòng bàn tay của hắn là viên hạt giống tròn trịa trắng như tuyết đang tỏa ra sinh cơ bừng bửng, như thể nó có loại nhịp đập của sinh mệnh và cũng có thể hô hấp.
Hắn có một loại cảm giác, muốn hạt giống này nẩy mầm có lẽ độ khó sẽ nhiều hơn rất nhiều, bởi vì nó quá phi phàm, chắc hẳn sẽ cần tiêu hao rất nhiều loại đất kì lạ kia mới lớn lên được.
"Trắng sáng như tuyết, không nhiễm bụi trần, xinh đẹp như vậy, lần tới sau khi trồng lên sẽ không trồng ra Cửu Thiên huyền nữ đấy chứ." Động tác của Sở Phong rất thoải mái, không hề lo sợ mấy con dị thú xung quanh.
Hắn đem hạt giống bỏ vào hộp đá, nhét vào bên trong áo.
"A?"
Hắn kinh ngạc,
Hai con hung thú bá chủ kia đang triệu hoán càng lúc càng nhiều mãnh thú tới đây, xung quanh ngọn núi không ngừng có tiếng gào thét, đất đai cũng đang run rẩy.
Khó trách chúng nó không nóng lòng tấn công hắn, hẳn là muốn sử dụng thú triều để nhấn chìm hắn đây mà!
(thú triều: làn sóng quái thú)
Sở Phong di chuyển, muốn phá vòng vây đi ra bên ngoài, hắn phát động lực lượng trong cơ thể, nắm tay của hắn cứ như thể một mũi kiếm không gì không xuyên thủng, đâm thủng tất cả mọi ngăn cản, chọc thủng tất cả chướng ngại!
Ầm ầm ầm!
Nắm tay của hắn vô cùng khủng bố, mới chỉ mấy chiêu đã xuyên thủng đầu của một con thú lớn, nơi hắn đi qua không một con dị thú nào có thể kháng cự.
Thế nhưng hắn cứ như đã chọc vào một tổ ong vò vẽ, lúc máu tươi của những con thú này chảy ra thì trăm con mãnh thú phía sau cũng trở nên hung hãn không sợ chết cứ tiếp tục đi về phía trước đánh tới.
Đặc biệt là xa xa đang ngày càng có nhiều tiếng thú vật thét gào.
Sở Phong dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy tê cả da đầu, thú triều xuất hiện, bọn chúng không sợ chết, cứ như ong vỡ tổ mà giết tới, kể cả hắn có mạnh hơn nữa, có lẽ cũng không ngăn được.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng có thể giết một răn trăm, sau khi hắn chém giết một vài con dị thú có thể làm cho những con còn lại kinh sợ lùi bước.
Không nghĩ tới cái đám mãnh thú này cứ như điên rồi, chúng gầm thét lên những tiếng kêu rung động núi rừng, cùng nhau phát uy, muốn giết hắn.