Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 155: Danh Sơn (*) Đỉnh Cấp Nhuốm Máu (1)

Thánh Khư Chương 155: Danh sơn (*) đỉnh cấp nhuốm máu (1)

(*) Danh sơn: ngọn núi có tiếng, nổi danh

"Đừng sợ, loài người cũng có kẻ tiến hóa mạnh mẽ không thua gì dị tộc, chuyện này rất công bằng. Thiên địa dị biến, có lẽ văn minh của nhân loại có thể có bước nhảy vọt một lần nữa, sau đó đạt tới một độ cao không cách nào tưởng tượng, đây là thời cơ khó gặp!"

Cũng có người hết sức tự tin.

Ngày hôm nay, cả thế giới đều biết đến ba chữ Đại Lâm Tự.

Sau khi nghiên cứu sâu hơn, những sự thật nằm bên trong núi Tung Sơn cũng trồi lên mặt nước.

"Cây cỏ thảo mộc biến dị hay khác thường trên núi Tung Sơn cũng không chỉ đơn giản là ba năm bụi cây thôi đâu, nơi đó có đủ thứ khiến cho dị nhân điên cuồng!"

Có người tiết lộ bí mật.

Không chỉ một đại tài phiệt ra trận muốn công chiếm núi Tung Sơn!

Bởi vì, nơi đó rất thần bí, sau khi thiên hạ dị biến, núi Tung Sơn có dị tượng phi phàm, đỉnh núi hiện ra rạng màu vàng kim, có vách đá dựng đứng mọc ra loài cây quái lạ, có miếu thờ liên tục đâm chòi cây cỏ khác thường phía trước sân.

Những biến hóa này sao lại không khiến người ta ngứa ngáy?

Sau khi các đại tài phiệt biết được điều này, ánh mắt đều đỏ, phái phần lớn cao thủ đi lên chiếm, thế nhưng cuối cùng đều tay không mà về.

Trong đó, Bồ Đề Cơ Nhân tổn thất lớn nhất.

Mấy con vượn khỉ kia hết sức đáng sợ, trong đó thì con vượn già kia là ghê gớm nhất, nó có thể nói tiếng người, hiểu biết nhân loại thế gian, nó còn có được năng lực phi phàm, làm người ta cảm thấy không tin được.

Lúc này, Bồ Đề Cơ Nhân có người đứng ra, nếu đã để lộ tiếng gió thì bọn họ cũng chủ động báo ra một ít chân tướng.

Núi Tung Sơn có vài cây bồ đề vô cùng thần dị, chúng được bao phủ bởi một ánh vàng rực mông lung, phát ra mùi thơm lạ lùng.

Bồ Đề Cơ Nhân tin rằng mấy gốc cây này vượt quá sức tưởng tượng, so với các loại cây kỳ lạ mới phát hiện hiện tại, thì cây bồ đề này mạnh hơn rất nhiều.

Trong đó, có một gốc cây bồ đề kim cương già đến ngàn năm tuổi, càng không cách nào tưởng tượng, theo tục truyền thì rất có thể nó chính là cây thánh, ánh hào quang chiếu khắp, tô điểm cho cả ngọn núi trở nên vô cùng thần thánh.

Mọi người rốt cuộc đã rõ, vì sao các thế lực lớn lại nổi điên, xông thẳng lên nơi đó.

Núi Tung Sơn thần dị như vậy, phàm là dị nhân đều sẽ rung động trước nó, các đại tài phiệt đều có dã tâm, sao lại cam tâm để nó rơi vào tay người khác, nên tất nhiên muốn đi cướp đoạt.

Chỉ là họ không dự liệu được, dị tộc cũng mẫn cảm sâu sắc như vậy, hơn nữa còn ghê gớm hơn là, một con vượn già đã đánh bại thế lực mọi nơi, cuối cùng mang theo tộc đàn của mình chiếm cứ nơi đó.

Sau khi hiểu được chân tướng, các nơi đều sôi trào.

Ai lại không nghĩ cách thực hiện? Cho dù không phải dị nhân cũng run động tâm thần, hận không thể lập tức giết lên núi Tung Sơn, chiếm cứ gốc thánh cây bồ đề kim cương ngàn năm kia, bởi vì nó rất hấp dẫn.

Kể cả Sở Phong cũng nóng lòng không thôi, hắn thực giật mình, tuy sớm biết trên núi Tung Sơn có gốc cây thần kỳ, nhưng không ngờ lại kinh người đến vậy.

"Có nhiều kỳ thảo cây lạ như vậy, đủ để làm người ta điên cuồng, nhịn không được thiêu thân lao đầu vào lửa." Có người thở dài.

Cho dù là các dị tộc khác biết được tin tức này, phỏng chừng cũng sẽ nổi điên lên.

Nhưng mọi người cũng hiểu, mấy con vượn kia đã đứng vững vàng gót chân trên đó, hơn phân nửa là lấy không được, mấy thế lực lớn của loài người đều đã bại trận, ai còn dám lên kia chứ?

Trừ phi quốc gia ra tay!

Trong nháy mắt, rất nhiều người đều sáng tỏ, con vượn già miệng nói tiếng người, lập ra môn phái Đại Lâm Tự, điều này coi như đang chiêu cáo thiên hạ, nó không sợ khiêu chiến.

Hiển nhiên, nó muốn nhìn phản ứng của các phe phái.

Sau đó không lâu, Bồ Đề Cơ Nhân là phe đầu tiên lên tiếng đáp lại, tỏ vẻ sẽ buông tay đối với núi Tung Sơn, hoàn toàn không tranh đoạt nữa.

Ngay cả bọn họ cũng lui ra khỏi vòng chiến, mọi người chợt ý thức được, con vượn già kia còn khủng bố hơn tưởng tượng rất nhiều.

"Vạn vật có linh, chúng sinh bình đẳng." Ngày đó, con vượn già mở miệng nói ra một vài lời ôn hòa, tỏ vẻ không muốn tổn thương người vô tội, nó có thể chung sống cùng nhân loại.

Đồng thời, nó còn uyển chuyển tỏ vẻ, nguyện ý gặp mặt cao tầng liên quan.

Sau khi đánh bại các thế lực lớn, nó bắt đầu phóng thích thiện ý.

"Con vượn già này ghê gớm thật, lại muốn tiến vào thành phố lớn của loài người, dám nói chuyện với cao tầng." Không ít người đều giật mình.

Cũng có tài phiệt không nói gì, bọn họ ý thức được, con vượn già này là muốn "Hợp pháp hóa" trở thành một trong những thế lực lớn siêu nhiên giống như bọn họ vậy.

"Ít ngày nữa, Đại Lâm Tự sẽ thu môn đồ, không phân biệt chủng tộc, những ai hữu duyên đều có thể đến!"

Cuối cùng, con vượn già trên núi Tung Sơn thả ra tin tức đầu tiên như thế, lại gây nên một sự xôn xao không nhỏ.

Khắp nơi đều giật mình, con vượn già này thật chịu chơi, đúng là thành lập Đại Lâm Tự không phải chỉ nói suông mà thôi.

Rất nhiều người đều động tâm!

Núi Tung Sơn vốn còn rất nhiều chùa chiền, cũng có cổ tháp ngàn năm.

Vào thời cổ đại, nơi đó đã cực kỳ nổi danh, mang tên là Thiếu Lâm Tự.

Hiện tại, con vượn già lại sáng lập môn phái tên là Đại Lâm Tự, cái này rất có thâm ý.

Mọi nơi trong thế giới đều không yên, mọi người đều đang không ngừng bàn luận.

Thuận Thiên là một trong các thành phố lớn nhất trong nước.

Trong thành, nhà cao tầng san sát nối liền nhau, đường phố rộng rãi dòng người như nước, trong cửa hàng toàn các loại thương phẩm rực rỡ muôn màu.

Đột nhiên trở lại nơi đông đúc tấp nập như vậy, Sở Phong thực sự có chút không thích ứng.

Mà ở ngoài thành thì đứng sừng sững rất nhiều núi Hồng Hoang, bên này vô cùng phồn hoa, mà đối diện thì lại như khung cảnh thời nguyên thủy, sự đối lập này rất đáng kinh ngạc.

Trong núi lớn ngoài thành phố có mãnh thú và hung cầm xoay quanh.

Sở Phong từng nhìn thấy vô số nơi không người trên đường đi, cũng không biết giết không biết bao nhiêu dị tộc, hiện tại tiến vào một thành phố to lớn hiện đại hoá, hắn cảm thấy như đã cách biệt cả một đời.

Trước sau tương phản quá lớn!

Hắn không có ý nghỉ chân mà đón một chiếc xe, muốn sớm nhìn thấy cha mẹ một chút.

Đi vào nơi ở của cha mẹ, bọn họ đều không có mặt, hai người đều đi làm việc rồi, bây giờ còn chưa trở về.

Hiển nhiên, thành phố Thuận Thiên duy trì trật tự rất tốt, các ngành các nghề đều không bị đình chỉ, trước mắt vẫn cực kỳ ổn định.

Cuối cùng cũng đã trở lại, Sở Phong thở ra một hơi dài, hắn có chìa khóa của nhà.

Trong nhà không có thay đổi gì, còn y chang như quá khứ, điều này làm hắn hơi an tâm.

Sở Phong bắt đầu lên mạng, tiếp tục chú ý các tin tức của Đại Lâm Tự, hắn có một dự cảm, đây chỉ là bắt đầu, có lẽ các dị tộc khác cũng sẽ có hành động.

"Đại Lâm Tự lại có một gốc thánh cây bồ đề kim cương ngàn năm, thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đây chính là cơ duyên mà cả Hoàng Ngưu cũng luôn nghĩ đến." Hắn thở dài.

Bình Luận (0)
Comment