Có rất nhiều thông tin về cây bồ đề kim cương này, nghe rằng những cây bồ đề đó chỉ cần nở hoa kết trái, có thể xúc tiến các sinh vật tiến hóa rất mạnh, hiệu quả cực kỳ khủng bố.
Các loại cây đã được phát hiện trước mắt, phần lớn chỉ có thể nở hoa kết trái một lần.
Mà cây bồ đề kim cương của Đại Lâm Tự núi Tung Sơn lại không phải thế, tục truyền về sau hàng năm nó đều có thể nở hoa kết quả.
Nhất là cây già ngàn năm nọ lại càng không thể tưởng tượng!
Nói như vậy thì ai không đỏ mắt? Phỏng chừng những đại tài phiệt này đều đang rướm máu trong tim đấy chứ.
Nhưng may còn có các ngọn núi danh sơn khác, bọn họ có thể tranh đoạt ở chiến trường khác, còn có mục tiêu khác.
Sở Phong từng nghe Lâm Nặc Y đề cập qua, hắn cẩn thận tìm tòi, quả nhiên phát hiện, các nơi cũng không yên lặng, nhất là phụ cận của những danh sơn kia đều không được an bình.
Núi Long Hổ, Nga Mi, Phổ Đà, Chung Nam, Không Động. . .
Những vùng đất đó đều có dấu vết chiến đấu.
Nhưng mà, có người đang ngăn chặn, không cho đưa tin, bây giờ còn rất ít lời nghị luận, chỉ có tin tức cá biệt được truyền ra ngoài.
Sở Phong có thể tưởng tượng ra, những nơi đó tất nhiên sẽ chém giết điên cuồng, vô cùng huyết tinh.
Núi Tung Sơn có cây bồ đề kim cương, mà các danh sơn không kém gì nó kia chắc hẳn cũng sẽ có loại cây kỳ dị nào đó.
Trên internet có người đăng tải một tấm hình, để lộ ra tin tức, trên núi Võ Đang có một cuộc chiến khủng bố, còn nghe nói vách núi nơi đó đều bị máu nhuộm đỏ thẳm.
Tấm ảnh người đó đăng lên rất mơ hồ, lờ mờ có thể thấy ra nhân loại, cũng có dị tộc kinh khủng đang chém giết trên núi Võ Đang, trên mỗi ngọn núi đều có bóng dáng như vậy.
Nhưng mà, rất nhanh tấm hình này đã bị người ta xóa bỏ.
Rõ ràng, về chiến trường ở các ngọn núi nổi tiếng này, hiện tại các loại tin tức đều đang bị áp chế, không cho đưa tin.
Trong lòng Sở Phong cũng đang dậy sóng, có chút nóng bỏng.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định tìm hiểu ý kiến của hai con trâu.
"Hoàng Ngưu, mày ngủ dậy chưa?" Sau khi gọi được, Sở Phong cười hỏi.
Hoàng Ngưu rất muốn đá hắn, nghĩ đến chuyện hôm qua mà bây giờ còn căm tức, nếu Sở Phong đang đứng ở trước mặt thì nó đã sớm nhào tới rồi!
"Ụm bò!"
"Ý mày là đã sớm ngủ dậy, một ngày không nói chuyện mà đã nhớ tao đúng không?"
Hoàng Ngưu nghe nói, tức giận đến mức méo cả cái mũi, nó cảm thấy Sở Phong vừa đê tiện lại hư hỏng, da mặt còn dày hơn cả nó nữa.
"Đừng nóng, tao đang muốn thương lượng đại sự với mày đây, quậy đến kinh thiên động địa, thế nào?" Sở Phong nhói nhỏ giọng, bộ dáng hết sức mờ ám.
"Nói!" Hoàng Ngưu gửi tin nhắn qua.
"Danh sơn trong thiên hạ nhiều vô cùng, mày còn đi Côn Lôn làm cái gì, chúng ta cũng đi giành một ngọn núi đi, nhìn thế nào cũng tốt hơn nhiều đó!" Sở Phong khuyến khích.
Hoàng Ngưu ụm bò ụm bò kêu vài tiếng, ý kia là, nó đã sớm muốn làm vậy.
"Vậy thay đổi hành động!" Sở Phong mỉm cười.
Hoàng Ngưu thở dài, gửi tin nhắn qua mà nói cho Sở Phong, bây giờ tất cả danh sơn đều đang nhuốm máu đỏ, trình độ kịch liệt của đại chiến không cách nào tưởng tượng, xen vào không được.
Nó cho biết, hiện tại khắp nơi đều giết đỏ cả mắt rồi, ai cũng muốn giành lấy một ngọn núi để gửi thân nương nhờ.
Bồ Đề Cơ Nhân, viện nghiên cứu Tiên Tần, Sinh Vật Thiên Thần, viện Văn Mình Ngoài Hành Tinh Đều đang khai chiến với dị tộc, giết đến máu chảy thành sông, đều đang căng thẳng đến tột độ.
Chỉ là không được đưa tin mà thôi!
Các đại tài phiệt ý thức được, trong tương lai nếu muốn hùng cứ một phương thì nhất định phải đánh hạ một tòa linh sơn đỉnh cấp mới được, đó là căn cơ để quật khởi!
Bởi vì, thảo mộc trên linh sơn đỉnh cấp rất phi phàm, không thể tưởng tượng được.
Hoàng Ngưu bất đắc dĩ, hiện tại bọn họ được xem như tán tu, người cô thế cô, không có cách nào đi tranh đoạt với những đại thế lực kia cả.
"Đại Lão Hắc đâu rồi?" Sở Phong hỏi.
"Thằng nhãi, cậu kêu ai đó, cậu kêu ai là Đại Lão Hắc hả?!" Lỗ tai của con trâu đen rất thính, đứng cách rất xa cũng đã nghe thấy, còn ở bên kia mà kêu la.
Sở Phong cười gượng, kỳ thật hắn muốn tìm con trâu đen dò la thử.
"Hắc Lão Đại, ông không động lòng hay sao?" Hắn cẩn thận hỏi.
Con trâu đen nghe thế nào cũng thấy kỳ quái, cứ như thể nó là trùm bang xã hội đen nào vậy, nó tức giận trách mắng: "Thằng nhãi cậu không nín được cái rắm gì tốt cả, muốn từ chỗ ta moi ra được tin tức gì đúg không?"
"Ý của tôi là, chúng ta có thể kêu tất cả anh trâu em trâu, tỷ như ông chạy về núi Côn Lôn, kêu luôn con ngao tây tạng và con chim vàng kia theo, rồi lại liên lạc với một số kẻ nữa để làm chuyện lớn, chúng ta cũng đi đoạt một tòa linh sơn đỉnh cấp." Sở Phong nghĩ kế.
"Có núi Côn Lôn rồi, chúng nó còn cần bỏ gần tìm xa làm gì hả? Nói cho cậu biết, Tây Bộ còn điên cuồng hơn vậy, một tấc núi sông một tấc máu, không ai lại rời đi cả!" Con trâu đen nói.
"Nếu không chúng ta đi đánh lén, tỷ như Đại Lâm Tự núi Tung Sơn ấy, cái con vượn già kia không phải sẽ rời núi đi gặp cao tầng của nhân loại sao, chúng ta nhân cơ hội lẻn vào, ngắt lấy một hai giỏ quả bồ đề."
Nghe thấy Đại Lâm Tự núi Tung Sơn, con trâu đen trực tiếp không muốn tốn hơi thừa lời, nói: "Con vượn kia là anh em kết nghĩa của ta, ta không đi!"
Sau đó, nó quyết đoán cắt ngang cuộc gọi.
Sau đó không lâu, Hoàng Ngưu gửi tin nhắn cho hắn, kể cho hắn biết ẩn tình, con trâu đen từng lặng lẽ mò lên núi Tung Sơn, kết quả bị đuổi giết rất thảm thương.
"Đã bị người ta đánh, mà còn nói là anh em kết nghĩa?" Sở Phong muốn câm nín.
"Kiếm cái cớ cho mình đỡ mất mặt á!" HoàngNgưu cũng rất khinh thường.
Nhưng mà, nó lập tức hét thảm, cắt ngang liên hệ, bởi vì con trâu đen phát hiện nó quá mờ ám, trực tiếp đập một trận no đòn.
Sở Phong buông điện thoại ra, suy nghĩ một hồi, hắn đương nhiên không điên cuồng đến mức muốn đi đánh hạ một tòa linh sơn đỉnh cấp, chỉ mong hiểu được tình huống từ chỗ của con trâu đen mà thôi.
Bây giờ nhìn như bình tĩnh, kỳ thật các đại danh sơn đều đang nhuốm đẫm máu, chiến đấu kịch liệt, phi thường khủng bố!
"Không biết Nặc Y thế nào, hiện tại cô ấy nhất định rất khó khăn?" Sở Phong nhíu mày.
Bỗng nhiên, cửa nhà mở ra, hắn vội vàng đứng dậy, chắc là cha mẹ đã trở lại.
Cánh cửa bị mở ra, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đi đến, ông không tính là già, chỉ là hai bên tóc mai đã chớm bạc, còn lại đa số vẫn đen bóng, nhìn cũng rất nho nhã trí thức.
Phía sau ông là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, gương mặt hiền lành, vừa thấy là biết con người rất hòa khí, nhưng bây giờ lại mang theo vẻ u sầu.
Bọn họ chính là cha mẹ của Sở Phong, Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh.
"Không biết Tiểu Phong tới đâu rồi nữa, thật khiến người ta lo lắng mà." Vương Tĩnh nói, vừa về đến nhà đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho hắn.
Bởi vì hai hôm nay, mọi nơi đều bất chợt không an bình, một số dị thú bắt đầu xâm nhập thôn xóm, rất nhiều huyết án đã xảy ra, đúng là làm cho bà sợ hãi không nhẹ.